Pair of Vintage Old School Fru
Mạnh Hơn Sợ Hãi

Mạnh Hơn Sợ Hãi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321850

Bình chọn: 7.5.00/10/185 lượt.

uay lại về phía Suzie để cảnh báo nguy hiểm cho cô.

Sợi dây đột ngột thẳng căng. Suize bị kéo tuột về phía trước và tất cả sức lực mà cô gom được cũng không thể ngăn cô theo gót Shamir lao xuống khe núi vừa nứt toác dưới chân họ.

Lao tuột xuống dốc với vận tốc nhanh đến chóng mặt, họ bất lực không thể nào ghìm lại cú rơi tự do. Bộ đồ liền thân Shamir đang mặc rách tơi tả, một mảnh băng giá cứa rách chân trên của anh. Mặt anh va phải băng và anh có cảm giác vừa nhận một cú đám móc vào giữa mặt. Máu trào ra từ hai cung lông mày khiến mắt anh mờ lòa. Khó khăn lắm không khí mới lọt được vào phổi anh. Những người leo núi từng thoát nạn sau khi bị rơi vào khi núi thường nói về chuyện đắm tàu, cảm giác như bị dìm nước. Đó chính xác là điều anh đang cảm thấy.

Không thể nào bám vào vách núi, họ cứ tiếp tục trượt xuống. Shamir gào tên của Suzie, nhưng không nghe thấy giọng nói nào đáp trả.

Anh đập xuống nền đất. Đó là một cú va chạm mạnh, một cú tiếp đất dữ dội, như thể ngọn núi này muốn hạ đo ván anh bằng cách nuốt chửng lấy anh.

Anh ngẩng đầu lên, và thấy một khối màu trắng đổ ào xuống người mình. Rồi im lặng hoàn toàn. Một bàn tay gạt lớp tuyết khỏi mặt anh. Một giọng nói xa xăm khẩn nài anh mở mắt. Trong một vầng sáng, anh thấy Suzie đang cúi xuống bên anh, mặt mày tái mét. Người cô run lập cập vì rét, nhưng cô vẫn tháo găng tay rồi lau miệng và hai lỗ mũi anh.

- Anh cử động được chưa?

Shamir xác nhận bằng cái gật đầu. Anh định thần trở lại và cố gượng dậy.

- Anh thấy đau hai bên sườn và trên bả vai, anh rên rỉ. Em thì sao?

- Em cảm giác như thể bị xe lu cán qua ấy, nhưng mình mẩy không có chỗ nào gãy cả. Em chẳng còn biết trời trăng gì khi ngã xuống đáy khe núi, và em không còn chút ý niệm bao nhiêu thời gian đã trôi qua từ khi chúng ta bị ngã.

- Đồng hồ của em đâu?

- Nó vỡ rồi.

- Thế đồng hồ của anh?

- Không thấy trên cổ tay anh nữa.

- Chúng ta sẽ chết vì thân nhiệt quá thấp nếu không cử động gì hết. Giúp anh ra khỏi chỗ này đi.

Suzie bới lớp tuyết đã phủ kín Shamir đến tận hông.

- Tất cả chuyện này là do lỗi của em, cô gào lên trong lúc đang nỗ lực gấp đôi để giúp anh thoát ra.

- Em có nhìn thấy được bầu trời không? Shamir vừa hỏi vừa cố đứng dậy.

- Một chút thôi, nhưng em không chắc lắm, trời hẳn rồi cũng phải quang đãng lên chứ.

- Cởi bộ đồ của anh ra rồi xoa bóp cho anh với. Nhanh lên đi, anh sắp chết cóng rồi. Mà em đeo găng tay vào ngay đi. Tay em mà bị cứng lại thì chúng ta hết đời đấy.

Suzie lấy chiếc ba lô đã đỡ cho cô trong khi rơi. Cô rút ra một chiếc áo phông rồi mở khóa bộ đồ leo núi liền thân mà Shamir đang mặc. Cô xoa người anh không ngưng nghỉ, Shamir chống chọi lại cơn đau càng lúc càng trở nên khó chịu đựng nổi. Khi anh đã gần như khô ráo, Suzie quấn tạm một lớp băng quanh phần thân trên của anh, kéo khóa bộ đồ leo núi rồi mở túi ngủ cho anh.

- Chui vào trong này với anh đi, anh nói. Phải giữ ấm cơ thể. Đó là cơ may duy nhất của hai chúng ta.

Lần đầu tiên Suzie nghe lời anh. Cô lại lục tìm trong ba lô và kiểm tra màn hình điện thoại di động để phòng xa trước khi tắt nó đi. Rồi cô giúp Shamir nằm vào trong túi ngủ và thu mình nép sát vào anh.

- Em mệt quá.

- Cần phải chiến đấu, nếu ngủ thiếp đi chúng ta sẽ không thức dậy được đâu.

- Anh nghĩ họ sẽ tìm thấy chúng ta chứ?

- Sẽ không có ai nhận ra sự mất tích của chúng ta trước ngày mai. Và anh nghi ngờ chuyện lực lượng cứu hộ sẽ đi tìm chúng ta ở đây. Cần phải leo lên trên.

- Anh muốn leo lên kiểu nào?

- Chúng ta sẽ hồi sức và nếu ngày mới đến mang lại cho chúng ta chút ít ánh sáng, chúng ta sẽ đi tìm đôi gậy cuốc. Nếu có chút may mắn…

Vậy là Suzie và Shamir cứ nhìm chăm chăm vào bóng tối suốt bao giờ phút dài đằng đẵng. Khi mắt nhìn đã quen với bóng tối, họ phát hiện ra rằng đáy của khe núi này kéo dài về phía một hang động ngầm.

Một tia sáng rốt cục cũng xuyên thủng được bóng tối phía trên cách vị trí họ đang ở tầm ba chục mét. Shamir lay Suzie.

- Dậy thôi, anh ra lệnh.

Suzie nhìn về phía trước mặt. Quang cảnh đột ngột phô bày vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Cách đó vài mét, một vòm mái toàn băng nhô ra phía trên một vực thẳm có các vách lấp lánh sáng.

- Đó là một giếng vực thẳm, Shamir vừa hổn hển nói vừa trỏ tay lên phía trên khe. Một giếng nước tự nhiên nối liền một khe núi với một vực ngầm. Chu vi của nó hẹp, hẳn là chúng ta có thể leo nó theo như cách leo ống khói.

Thế là anh chỉ cho cô thấy con đường mà với anh là khả thi. Độ dốc lớn, nhưng từ giờ cho tới một đến hai tiếng nữa, ánh nắng hẳn sẽ làm băng bớt cứng và móc sắt của họ có thể găm vào được. Năm mươi hay là sáu mươi mét, khó mà ước lượng được độ cao ngăn cách họ với miệng khe núi, nhưng nếu họ leo lên được đoạn sườn treo mà họ đã nhận ra, thì đoạn khe phía trên khá hẹp, đủ để họ có thể leo lên bằng cách dùng lưng áp vào vách, đồng thời đẩy chân lên.

- Thế vai anh sao rồi? Suzie hỏi.

- Vẫn đau ở mức chịu đựng được. Dù sao, đây là cơ may duy nhất của chúng ta, leo qua đường khe núi kia thì không thể được. Trong lúc chờ đợi, phải tìm lại gậy cuốc thôi.