Teya Salat
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325433

Bình chọn: 7.5.00/10/543 lượt.

rất tốt, sau này Phương

Ca lại đi học đàn, Tống Tiểu Kiều thì vẫn cứ theo ngành thể dục, cô ấy

giống hệt như cán bộ thể dục của lớp mình ấy nhỉ…”

“Ợ…” Dòng nước có ga dâng trào trong dạ dày, Tô Ái Ái đột nhiên ợ một cái rất to…

Tô Ái Ái về nhà, đứng trước gương ngắm mình…

Tống Tiểu Kiều, đúng là có chút dễ thương, nhưng cô thì sao, cô cũng không tính là xấu xí.

Tô Ái Ái áp sát mặt mình vào gương, mặt thì hơi nhỏ một chút, mắt thì lại hơi to một chút…

“Ra ăn cơm đi!” Mẹ Tô lớn tiếng gọi, cha Tô lại càu nhàu: “Con bé này, dạo

này hay soi gương quá, còn tiếp tục như vậy nữa, tôi phải đi đến trường

của nó xem xem thế nào!”

Tô Ái Ái phát hiện vận mệnh tình yêu của

mình đang tụt xuống thảm hại thì chỉ số đào hoa của Thạch Liệt Tình lại

đang tăng lên đáng kể.

Bạn thân của Phương Ca – Hứa Viễn Hạo gần đây

khi rảnh rỗi thường đi đến cạnh bàn của Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái, vừa mở miệng ra là đã gọi “Tiểu Thạch” hoặc “Thạch đầu”.

Khác với Tô Ái

Ái, Thạch Liệt Tình là người rất có bản lĩnh, cùng tất cả con trai trong lớp, không, là con trai cả khối, chỉ cần là cô ấy quen biết thì đều

chơi với nhau rất vui vẻ, cả con trai lẫn con gái đều không gọi cô ấy là Thạch Liệt Tình, ai cũng gọi cô ấy là “Thạch đầu”. Ngoại trừ Tô Ái Ái,

Tô Ái Ái mặc kệ, lúc nào cũng gọi cô ấy là “Liệt Tình”.

Thầy giáo

Triệu kinh điển lại bắt đầu ở trên bục giảng tiến hành lý luận toán học

huy hoàng của ông: “Nào, chúng ta để tập hợp A và tập hợp B mạnh mẽ phát sinh quan hệ…”

Thầy giáo Triệu vừa quay đầu lên bảng “mạnh mẽ phát

sinh quan hệ”, mẩu giấy bé tẹo của Hứa Viễn Hạo đã bay tới, rơi ngay bên chân Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái nhặt lên, ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy Hứa Viễn Hạo chỉ chỉ Liệt Tình. Phương Ca vừa vặn ngồi cùng bàn Hứa Viễn Hạo,

cũng nghiêng đầu nhìn qua.

Tô Ái Ái sợ hãi, nhanh chóng quay đầu sang, đem mẩu giấy đưa cho Thạch Liệt Tình.

Không biết trong đó viết gì, Thạch Liệt Tình liếc nhìn xong, lập tức quay đầu nhe răng trợn mắt giơ ngón giữa lên với Hứa Viễn Hạo, tức giận tới mức

nhét ngay mẩu giấy vào ngăn bàn.

Tô Ái Ái hỏi: “Làm sao vậy?”

Thạch Liệt Tình thấp giọng nói: “Hạo Tử đáng chết, nhờ tớ giúp cậu ta theo đuổi hoa khôi lớp bên cạnh!”

Việc này với suy nghĩ của Tô Ái Ái quá không giống nhau, cô hiếu kỳ: “Vì sao nhờ cậu?”

Thạch Liệt Tình lục lọi hộp bút, tìm chiếc bút dạ quang phát sáng, nói: “Cô

gái đó ở cùng một đội với tớ, cạu ta bảo nếu tớ không giúp cậu ta, mỗi

ngày cậu ta sẽ tới xem chúng tớ luyện tập, tìm tớ cùng về! Để mượn cơ

hội làm quen!”

Tô Ái Ái nghe thấy buồn cười, thành thật nói: “Tớ lại nghĩ cậu ta muốn theo đuổi cậu!”

Thạch Liệt Tình thoắt cái nằm úp sấp xuống mặt bàn, làm bộ sắp chết, hô: “Ôi trời ơi!”

Tô Ái Ái che miệng, buồn cười chết được.

Kỳ thực, cô nghĩ Hứa Viễn Hạo cũng không tồi, diện mạo cũng thuộc loại

hạng nhất, tuy rằng không giống như kiểu của Phương Ca, là thành viên

trong đội khiêu vũ của trường, luôn được chọn trong đội thi đấu với

trường khác, có thể không tính là quá đẹp trai, nhưng chia ra thì cũng

được coi là dạng tiểu công tử.

Tô Ái Ái không hiểu, Liệt Tình ơi Liệt Tình, rốt cuộc cậu thích kiểu con trai như thế nào? Hoặc giả, cậu đang

yêu thầm một ai đó rồi?

Thạch Liệt Tình lại móc mẩu giấy ra, vuốt

vuốt phẳng, ở mặt đằng sau của tờ giấy, viết từng nét một, dưới ngòi bút phát sáng hiện lên mấy chữ: “Đi chết đi!”

Thừa lúc Thầy giáo Triệu kinh điển không để ý, thoắt cái ném sang bên kia.

Tô Ái Ái quay đầu nhìn lại chỗ cục giấy bị vo tròn vừa rơi xuống, bất chợt mắt chạm đúng vào con người trong suốt của Phương Ca, trái tim nhảy lên một cái, lại nhanh chóng quay lên, tim đập bình bịch bình bịch, nhưng

lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Không ngờ động tác vừa nãy thầy Triệu

kinh điển vẫn nhìn thấy, dùng viên phấn chỉ chỉ: “Hai bạn học này, ngồi

xa như vậy mà còn ném đi ném lại, được rồi, việc gì phải khổ sở như vậy, cứ đổi chỗ ngồi đi là được rồi!”

Tô Ái Ái là người đầu tiên cười,

sau đó tất cả học sinh trong lớp đều cười lên. Những bạn ngồi đằng trước đều quay lại nhìn, Thạch Liệt Tình rất có bản lĩnh, không ngờ cả Trang

Nam cũng giả bộ quay lại nhìn.

Hứa Viễn Hạo đúng là chuyên gia gây rắc rối, nói to: “Thầy ơi, em muốn đổi chỗ!”

Tô Ái Ái cười “phụt” một tiếng, Thạch Liệt Tình đá cô một cái dưới gầm

bàn, Tô Ái Ái nghe thấy tiếng nghiến răng “ken két” của cô nàng, cúi đầu xuống cố nén cười.

Hình như hôm nay tâm tình của thầy Triệu kinh

điển rất tốt, không ngỡ vẫn trả lời: “Muốn ngồi cùng bàn sao? Trong

chuyện yêu đương, phải hai bên đều chấp thuận mới được, ví dụ tôi và một người muốn yêu đương, không thể nào chỉ có một mình tôi yêu được, còn

phải có sự đồng ý của người đó mới được!” Cuối cùng hỏi một câu: “Thạch

Liệt Tình, em có muốn không?”

Tô Ái Ái thực sự không nhịn được nữa,

nằm úp mặt xuống bàn, vùi đầu vào mặt bàn vỗ vỗ, cô nghe thấy tiếng cười của cả lớp, sau đó là tiếng nghiến răng kèn kẹt của Thạch Liệt Tình,

phun ra từng chữ một: “Không muốn!”

Thầy Triệu kinh điển cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ, nói: “Nghe thấy