
dải một tấm đệm lên giường: -Thay cả ga trải giường cơ à, chê tôi ở bẩn
à?
-Không phải..- Hi Hiểu
bối rối: -Mỗi lần “bạn cũ” ghé thăm tôi thường làm…dây ra giường, lần này ngủ ở
giường của anh nên phải chuẩn bị đề phòng.
Mới nghe đến hai từ “bạn
cũ”, Tử Duệ đang định lên tiếng than thở sao bạn bè với họ hàng của cô đông
thế. Nhưng nghĩ một lát anh mới phát hiện ra “bạn cũ” mà cô nói đến ám chỉ cái
gì. Tử Duệ khẽ nhếch môi cười, xoay người lại rồi khẽ nói: -Mau ngủ đi!
Nói dứt lời, chưa để cô
kịp chuẩn bị, anh đã tắt đèn ngủ ở đầu giường. Vào khoảng khắc không gian chìm
vào bóng đêm, anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của một cô gái.
Giờ đang là đầu thu, Tử
Duệ mở toang một cánh cửa sổ cho gió ùa vào. Những cơn gió nhẹ thổi ùa vào
phòng, chiếc rèm cửa màu xanh nhạt khẽ lay động…Những cơn gió mang mùi vị của
biển cả khiến cho con người cảm thấy đắm say. Bận rộn suốt cả ngày khiến cho Lí
Tử Duệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Hi Hiểu thì không, cô là người hay
lạ giường, một khi chuyển sang ngủ ở nơi khác cô sẽ cảm thấy rất khó mà ngủ
được.
Hi Hiểu xoa xoa cái bụng
đã hơi nhô lên của mình, không biết đã là mấy giờ mà cô vẫn chẳng thấy buồn
ngủ, ngược lại còn cảm thấy càng ngày càng tỉnh táo. Cô xoay người lại, cơn gió
nhẹ bỗng lướt qua mặt cô như cố tình khơi gợi lại quá khứ trong cô. Cảnh tượng
này cô đã từng trải nghiệm với một người khác trước đây. Hi Hiểu khẽ hít một
hơi thật sâu, cố gắng đẩy ngược những giọt nước mắt đã làm ướt bờ mi cô, ép
buộc bản thân không được đắm chìm trong những khổ đau quá khứ. Hiện giờ, cái mà
cô muốn nghĩ đến nhiều nhất là cuộc sống của cô từ nay về sau.
Phiêu bạt ngần ấy năm, cô
bán mạng làm việc ở thành phố J này, vốn nghĩ rằng chỉ cần sống một mình cũng
được, có ăn có mặc đã là tuyệt vời lắm rồi. Thế nhưng ngờ đâu trải qua cuộc
sống hôn nhân hữu danh vô thực ngần ấy thời gian, cô đột nhiên lại cảm thấy
khao khát cảm giác ấm áp giữa hai con người. Hơi thở đều đều của Lí Tử Duệ bên
cạnh cô lúc này càng khiến cho cô mong chờ một kết cục có hậu cho mình.
Thậm chí Nhan Hi Hiểu còn
nghĩ rằng, nếu như nói ra sự tình cho Lí Tử Duệ nghe….
Nhưng cái suy nghĩ vừa
mới bột phát ở trong đầu đã ngay lập tức bị lí trí của cô dập tắt. Bản thân
mình nên nói chuyện này với anh ấy như thế nào đây? Biết mong đợi anh sẽ có
thái độ như thế nào? Giữa hai người có một mối quan hệ thực dụng rất đặc biệt
trong cái xã hội này, dường như chỉ cần một hành động có vướng chút tình cảm
cũng khiến cho sự tình phát triển theo hướng khác.
Cô trăn trở về hướng đi
cho tương lai, đang định xoay người lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng la khe
khẽ của đàn ông ở đằng sau lưng: -San San, đừng động đậy!
Chỉ mấy chữ ngắn gọn
nhưng lại giống như một khối băng lạnh toát làm đông lại hoàn toàn chút ấm áp
còn lại ở Hi Hiểu. Khóe môi cô khẽ nhếch lên cười nhạt, trong trái tim anh có
một người phụ nữ khác, còn trong bụng của cô lại có một đứa bé con của người
khác. Vì vậy lần hợp tác này, rất công bằng, chẳng ai nợ ai hết.
Ngày hôm sau, Hi Hiểu bị đánh
thức bởi tiếng động ở bên cạnh. Vì tối qua ngủ muộn nên giờ cô vẫn còn mơ màng
trong cơn buồn ngủ. Cô tưởng rằng mình đang nằm trên chiếc giường công chúa của
mình nên thoải mái lật người, định tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nào ngờ cô vừa
mới thò chân ra đã chạm phải một cái gì đó âm ấm, cô giật mỉnh mở mắt
nhìn…trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy Lí Tử Duệ đang nhìn mình, điệu bộ dở khóc
dở cười.
Tất cả kí ức bừng tỉnh
trong nụ cười của anh, Hi Hiểu chầm chậm cúi đầu, giật mình phát hiện ra chân
của mình đang gác lên chân của Tử Duệ, cô lập tức bật dậy như lò xo, miệng lắp
bắp: -Á…xin…xin lỗi anh!
-Tôi quên mất là đây
không phải là phòng của tôi…- cô bối rối vuốt lại tóc tai để che lấp sự ngại
ngùng trên mặt: -Anh đợi một chút nhé, tôi đi làm đồ ăn sáng đây!
Thấy cô chạy như bay ra
khỏi phòng, Lí Tử Duệ liền nhếch môi cười, nhẹ nhàng cử động cánh tay đã ê ẩm
của mình rồi đi ra khỏi giường. Nghĩ đến tốc độ kinh hồn của Hi Hiểu lúc nãy,
anh lại bật cười. Người phụ nữ này chỉ biết rằng hành động cuối cùng của mình
khiến cho người khác hiểu nhầm mà không biết rằng suốt nửa đêm qua cô ấy đã ngủ
với tư thế như vậy. Nhất là càng về sau, cô giống hệt như một con bạch tuộc cứ
quấn chặt lấy con mồi của mình, gần như cơ thể của cô đã quấn chặt lấy cơ thể
anh.
Anh không phải là gỗ đá,
đương nhiên khi đối mặt với những tình huống như thế này, anh không thể không
có chút cảm giác nào.
Hơn nữa, cô còn bày trò
giả vờ cảnh báo với anh rằng cô đang có “bạn cũ” viếng thăm, chắc chắn là bởi
vì sợ anh giở trò xằng bậy. Nhưng chẳng nhẽ anh không có mắt hay sao? Lúc vào
nhà vệ sinh, nhìn cái thùng đựng giấy vệ sinh dưới sàn, “bị” hay không chẳng
nhẽ anh còn không biết?
Nghĩ đến đây Lí Tử Duệ
lại bật cười.
Hi Hiểu chuẩn bị bữa sáng
với tốc độ siêu nhanh. Chẳng bao lâu sau, mợ của Hi Hiểu cũng tỉnh giấc. Lúc ăn
sáng, Hi Hiểu vừa bóc trứng vừa giả vờ hỏi dò: -Mợ à, mợ định ở lại thành phố
này bao lâu?
-Đợi một chút…