
ông thấy được tương lai, không thấy được về sau….
Lần đầu tiên Nghê Thiên Ngữ tới chỗ làm việc của Mạnh Diên Châu, thì ra anh lừa cô, anh căn bản không có làm việc ở nhà máy, anh chỉ ở trong công trường làm việc vặt, làm công cho những người kia. Bất kể nhiệt độ cao bao nhiêu, cũng phải đứng ở trên cao, hút bụi bạm khắp phòng, dùng bàn tay đầy bụi lau mồ hôi trên mặt….
Thấy Mạnh Diên Châu như vậy, cô lại cười, “Thì ra là có mình em là nhát gan.”
Anh làm công việc này, vẫn kiên trì, không có nghĩ tới việc bỏ rơi cô tiếp tục làm cậu ấm, không muốn rời khỏi cô, thậm chí còn sống tích cực, cô lại lần lượt hủy bỏ cuộc sống của bọn họ bây giờ.
Nhưng cô nghĩ, bọn họ rốt cuộc có thể chứng minh cái gì! Chứng ra tình yêu của bản thân vĩ đại cơ nào sao? Hay chỉ chứng minh mình rất ngây thơ?
Bọn họ tư cách cưới không có, không đủ tuổi, không có hộ khảu, không có chứng minh thư, dựa vào đầy nhiệt tình mà trốn thoát, sau đó cho là lẫn nhau là có thể cứu vớt, nhưng ở thế giới này, không có người nào có thể cứu vớt người nào.
Nghê Thiên Ngữ nhận được điện thoại của Giang Dịch Hiên thì cô đang một mình uống rượu. Trong điện thoại của cô chỉ lưu mỗi số của Giang Dịch Hiên, lúc Mạnh Diên Châu mua điện thoại này cho cô thì cô còn mắng anh lãng phí.
Giang Dịch Hiên ở một chỗ khác không ngừng khóc thút thít, cô an ủi thật lâu, mới rốt cuộc hỏi rõ được đã xảy ra chuyện gì. Một khắc kia, cô cảm thấy là cứu lại, không phải gánh nặng.
Nghê Thiên Ngữ như bình thường làm bữa cơm thật sớm, chờ Mạnh Diên Châu ăn cơm xong, cô đưa anh ra cửa. Sau đó cô quét dọn phòng sạch sẽ, cũng sắp xếp đồ vật ngay ngắn, sau đó cô ra cửa.
Cô đi tới cửa hàng mới mở không lâu, đứng ở nơi nó mở miệng với ông chủ, “Đưa tôi đi gặp Mạnh Vĩ Đình.”
Tiệm này là lúc cô và Mạnh Diên Châu chọn sau lại bị người khác lấy giá cao chiếm lấy, hơn nữa bọn họ thường hỏi thăm chuyện của cô với Mạnh Diên Châu, thỉnh thoảng theo dõi cô.
Nghê Tử Nhứ không có khả năng lớn như vậy, vậy có thể làm ra chuyện như vậy chính là Mạnh Vĩ Đình.
Mạnh Vĩ Đình không có quấy rầy cuộc sống của bọn họ, chỉ muốn để bọn họ biết sinh hoạt khó khăn cỡ nào, mà Mạnh Diên Châu cũng biết khó mà lui, nhưng Mạnh Vĩ Đình cũng không ngờ, Mạnh Diên Châu có thể kiên trì lâu như vậy….
Lúc Nghê Thiên Ngữ nhìn thấy Mạnh Vĩ Đình, chỉ nói một câu, “Cho tôi tiền, tôi rời khỏi Mạnh Diên Châu.”
Nói xong câu đó, cô không cảm giác khổ sở, mà là nhẹ nhõm, cô cảm thấy rất tốt, dùng phương thức này kết thúc tất cả mọi thứ của cô và Mạnh Diên Châu.
Cô không dám tiếp tục sống cùng Mạnh Diên Châu như vậy, cô sợ một ngày cô sẽ mất khống chế, sau đó không ngừng chỉ trích, không ngừng nguyền rủa đối phương, nhưng lại không bỏ đi được, bởi vì cô chỉ có anh.
Cô tình nguyện rời khỏi phần tình cảm này, trong lòng lưu lại hình ảnh hoàn mỹ, không cần đi về kết cục xấu, nhìn lại mà thấy chán ghét. Không lời nào để nói, lòng như chết lặng.
Hoặc là nói rằng cho dù có một ngày bọn họ đi khỏi cuộc sống bùn lầy này, khi đó bọn họ thành cái dạng gì? Nếu như cả đời Mạnh Diên Châu không thành công, bọn họ chỉ có cuộc sống như bây giờ, sau đó sẽ vì chủ đề phòng ốc xe hơi mà cãi vả, thậm chí ngay cả vấn đề nuôi một đứa bé cũng có vấn đề…. Nếu như anh thành công, cô không biết thành người vợ thế nào, cùng anh không có tiếng nói chung, trừ khi đủ tư cách làm người nuôi dạy trẻ thì may ra, nhưng anh ở bên ngoài có cuộc sống của anh, sẽ nhanh chóng tìm được người phụ nữ có điểm giống, mà khi đó Nghê Thiên Ngữ cô đây cái gì cũng không còn.
Thừa nhận đi, cô cười bản thân mình: Có lẽ cô không yêu anh như vậy, hoặc không đủ yêu anh, không muôn đánh cược tương lai mình lên anh, cũng không có lòng tin tới tương lai…..
Từ lúc quyết định rời đi, cô không khóc, cũng không cảm thấy đau lòng, đây là quyết định khiến cô đau nhất trong đời này, nhưng cô cũng biết, quyết định này cô không hối hận. Cô chỉ muốn cám ơn Mạnh Diên Châu, cám ơn anh đã cho cô cảm nhận được bàn tay ấm áp, cám ơn anh đã cho cô thấy hạnh phúc gần như vậy, cám ơn anh cho cô càng hy vọng vào cuộc sống kia…..
Có lẽ cô không đủ yêu anh, nhưng nếu như Mạnh Diên Châu gặp chuyện không may, cô nguyện ý chết vì anh. Cô tình nguyện chết, cô lại không có lòng tin bọn họ có thể đi tới cuối cùng……
Lúc ngồi lên xe oto, cô nghĩ tới đích, cô tự tay bỏ đi tình yêu của mình, nhưng dùng phương thức này giữ lại phần hoàn mỹ, bởi vì cô biết, cô không có cách nào khiến bọn họ đi tới cuối cùng, cô không cách nào nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của mình càng ngày càng già đi, không càch nào nhìn anh kiêu ngạo như thế lại đi làm công việc như vậy….
Thay vì nói thực tế đánh bại tình yêu của cô, không bằng nói là do chính cô, nhưng cô không hối hận, ít nhất tất cả đều do cô lựa chọn, từ xưa tới nay chưa có ai quyết định tình yêu của cô đi về phía nào.
Tất cả rồi sẽ tốt,dù tim đau như vậy…. Cô muốn cười lúc ra đi, nhưng muốn cười thì lại chỉ rơi nước mắt…… Mạnh Diên Châu đứng ở trước gương to, kéo cà vạt, anh dùng ánh mắt quan sát Nghê Thiên Ngữ đang luống cuống mặc quần áo, động tác tay hơi dừn