
chưa cưới của em lập tức lấy đứa bé làm thế chấp, quyết định sinh đứa bé sau đó đi tìm Thiếu Phàm lấy tiền."
"Cho nên em làm như vậy, chỉ bởi vì anh ta là vị hôn phu của em, mà không phải bởi vì em yêu anh ta?"
"Sau khi gặp Thiếu Phàm, em mới hiểu được như thế nào là yêu, cũng sau khi sinh Khả Khả, em mới hiểu thế nào là mẹ con gắn bó, cho nên, em không muốn dùng Khả Khả đổi tiền, mới ở lại quán bar Piano đó làm trả nợ, mặc cho chồng chưa cưới một mình đi Canada."
"Chị hiểu toàn bộ. Tư Nhược, Thiếu Phàm cũng vì yêu em, cho nên mới quan tâm việc em vì vị hôn phu hi sinh nhiều như vậy, cũng vì vậy nên mới hiểu lầm em yêu chồng chưa cưới chứ không yêu Thiếu Phàm."
"Chị dâu, chị nói là anh ấy để ý việc em hi sinh vì chồng chưa cưới?" Cô kinh ngạc hỏi ngược lại, "Em có thể vì anh ấy hi sinh nhiều hơn, chỉ cần anh ấy cần em."
"Chị sẽ thay em giải thích với Thiếu Phàm, đem tất cả những lời em nói một lời cũng không thiếu nói với Thiếu Phàm, em trước tiên nghỉ ngơi đi, Thím Đổng đang hầm cách thủy canh cho em, đợi chút nữa sẽ giúp em đem lên."
Bên trong thư phòng của Vi Khắc Phàm——
"Thiếu Phàm, em còn chưa tin Tư Nhược sao?" Nhậm Hiểu Thần hỏi Vi Thiếu Phàm khi thấy anh trầm mặc không nói gì, cầm tay chồng mình, muốn anh ấy nói giúp một câu.
Vi Khắc Phàm tất nhiên là không còn cách nào khác phải giúp vợ mình."Thiếu Phàm, mặc dù chúng ta bình thường tính cách rất tốt, nhưng khi yêu thì cũng rất hẹp hòi đa nghi, anh biết em cho rằng Tư Nhược yêu chồng chưa cưới của cô ấy, có đúng không?"
"Thiếu Phàm, Tư Nhược nói là cô ấy có thể vì cậu hy sinh nhiều hơn, chỉ cần cậu còn cần cô ấy."
"Phải không?" Vi Thiếu Phàm nhàn nhạt trả lời, không muốn thừa nhận Vi Khắc Phàm nói trúng tâm sự của anh.
"Nhất định ." Nhậm Hiểu Thần thay Lam Tư Nhược trả lời.
"Vậy em hôm nay muốn xem cô ấy có thể hi sinh những gì?" Anh đứng lên khỏi ghế Salon, đi ra khỏi thư phòng đi lên lầu hai, đi tới phòng Lam Tư Nhược.
Lam Tư Nhược ngồi ở bên cửa sổ, vừa thấy Vi Thiếu Phàm vào phòng, liền vui mừng nhảy dựng lên chạy tới trong ngực anh."Thiếu Phàm!"
Vi Thiếu Phàm yên lặng nhìn cô, mặc dù mặt không thay đổi, nhưng trong lòng cảm xúc đang sôi trào.
Anh sống đến 30 mấy tuổi, lần đầu tiên nếm mùi vị tình yêu, cũng lần đầu tiên biết thất tình đau khổ. Bị lừa làm cho anh cảm thấy tức giận, mỗi lần tim đập là mỗi lần đau, giận đến mức sáng nay anh chỉ đạo học sinh làm giải phẫu thì đem nội tạng bệnh nhân làm bẩn, suýt chút nữa thì chết người.
"Thiếu Phàm, xin hãy tin em em yêu anh, chi phiếu này trả lại anh, em sẽ không dùng Khả Khả đổi tiền với anh." Lam Tư Nhược vội vàng đem chi phiếu nhét vào tay Vi Thiếu Phàm.
Vi Thiếu Phàm nhìn chi phiếu một cái, lạnh lùng hỏi "Cô nói cô tình nguyện vì tôi hy sinh nhiều hơn nữa, chỉ cần tôi cần cô?"
"Ừ." Lam Tư Nhược dùng lực gật đầu một cái.
"Vậy tôi muốn cô với vị hôn phu của mình kết thúc không còn quan hệ với nhau." Anh bây giờ mới biết sự độ lượng của mình nhỏ như vậy, nhỏ đến mức cho dù anh không cần Lam Tư Nhược, cũng không muốn người đàn ông khác có được cô.
"Em sẽ cùng anh ta kết thúc không còn quan hệ gì nữa, em thề."
"Còn có. . . . . ." anh nắm cằm của cô, nhìn chăm chú cô một lúc lâu mới nói: "Tôi muốn cô sinh cho tôi một đứa con nữa, cô đồng ý không?"
Khả Khả một mình rất cô đơn, anh muốn bé có thêm anh chị em, mà anh không cần Triệu Uyển Bình sinh, sau đó cùng Lam Tư Nhược ở cùng một chỗ, Triệu Uyển Bình hoàn toàn không làm cho anh có bất kỳ hứng thú gì.
"Em đồng ý, sinh mấy đứa cũng đồng ý."
"Trước khi có thai cô ở đây, sau khi có thai cô phải trở về Cao Hùng chờ sinh, tôi sẽ cung cấp cho cô tất cả những gì cần thiết chờ ngày sinh, cô đồng ý không?"
"Em đồng ý, tới chỗ nào cũng được, anh không cần nói khách sáo như vậy, anh làm em có cảm giác này giống như, giống như em mang thai hộ."
"Chuyện tôi nên làm phải làm."
"Thiếu Phàm, vậy anh không cùng em trở về Cao Hùng sao?"
"Khả Khả ở lại bên cạnh tôi, cô về đó chờ sinh trong khoảng thời gian này không cho phép cô nhìn thấy con, chi phiếu này cô cứ giữ lấy." Anh thật sự chỉ coi cô như người mang thai hộ, vì tránh cho cô nhìn thấy Khả Khả, cho nên để cô trở về Cao Hùng.
"Em không muốn tiền!" Lam Tư Nhược vòng tay ra sau lưng mình, cảm giác được ý đồ của Vi Thiếu Phàm, cô sợ hãi hỏi: "Thiếu Phàm, vậy sau khi em sinh con, chúng ta có phải. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Sẽ kết hôn, sẽ là một gia đình?"
"Đến lúc đó xem tôi có vui hay không lại nói."
"Em không hiểu."
"Nếu như cô thật sự đồng ý vì tôi hy sinh, cô cũng không nên hỏi nhiều như vậy. Tôi muốn cô làm gì, thì cô phải làm cái đó, tôi nếu vui vẻ, có lẽ. . . . . ."
Lam Tư Nhược nín thở chờ anh nói lời chưa hoàn thành, nhưng vẫn không đợi được đoạn sau, trong lòng của cô lo sợ, "Tại sao không cho phép em nhìn Khả Khả? Vậy có phải sau khi em sinh đứa bé, có phải cũng không thể thấy con hay không?"
"Cô hỏi nhiều quá, nếu như cô không nghe lời tôi, làm sao chứng minh cô tình nguyện vì tôi hi sinh nhiều hơn? làm sao chứng minh được cô. . . . . . Yêu tôi?"
"Em thậ