
ô, toàn tâm toàn ý cùng cô quấn quýt một chỗ.
"Thiếu Phàm, anh.. anh tắt đèn trong phòng, có được hay không?" Ban ngày ban mặt, cô có cảm giác không có chỗ trốn, cô mắc cỡ chết được!
" Hết cách rồi, trừ khi anh là Hậu Nghệ, có thể đem mặt trời xuống ." Anh hôn lên da thịt trắng ngần của cô làm da thịt cô càng ngày càng hồng .
Tìm không có chỗ trốn, Lam Tư Nhược chỉ có thể trốn vào chỗ gần nhất, cô trốn vào trong ngực Vi Thiếu Phàm, thân thể hai người cũng dán chặt vào cùng một chỗ.
Loại tiếp xúc chặt chẽ này làm Vi Thiếu Phàm cũng không thể nhịn được nữa, anh hôn cô lần nữa, ở bờ môi cô nói: "Tư Nhược, hiện tại anh muốn em.
Vi Thiếu Phàm bởi vì tiếng nói tràn đầy dục vọng mà trở nên trầm thấp, làm cho Lam Tư Nhược toàn thân không ngừng run rẩy. Cô gật đầu, lại lắc đầu, tinh thần tan rã không biết Vi Thiếu Phàm đang nói cái gì.
Anh lấy tốc độ chậm rãi giày vò cô đoạt lấy cô, cảm giác như người mang thai hộ đêm hôm đó bất chợt đến mãnh liệt, cô chặt chẽ, cô cự tuyệt lại giống như đang mời chào, cô ngọt ngào làm rung động lòng người. . . . . .
Anh làm sao vậy?
Mặc kệ anh làm sao, gặp ma cũng tốt, trúng tà cũng được, anh thấy đây đúng là Lam Tư Nhược, cảm thụ chính là Lam Tư Nhược, cô xác xác thật thật ở bên dưới anh, chẳng những so với cả đêm đó chân thật hơn, hơn nữa còn có cảm giác tốt đẹp giống như đêm hôm đó.
Lam Tư Nhược cắn môi anh đào chịu đựng khó chịu, sợ mình sẽ phát ra âm thanh giống như đêm hôm đó.
Vi Thiếu Phàm hôn lên cơ thể cô, biết cô bởi vì vô cùng chặt chẽ mà khó chịu.
Nhưng cô tại sao lại chặt chẽ như vậy? Cha đẻ của Khả Khả có thể là người đàn ông duy nhất của cô, hơn nữa chắc chắn chỉ ở bên cô một thời gian ngắn.
Lúc này, anh càng muốn biết chuyện cha đẻ của Lam Khả Khả, chỉ là bây giờ không nên hỏi.
"Đau không? Lập tức không sao, vì anh chịu đựng một chút." Anh dịu dàng trấn cô.
"Ừ." Cô mắc cỡ nhắm chặt hai mắt.
"Lam Tư Nhược, nhìn anh, nói cho anh biết em yêu anh." Anh cường thế ra lệnh.
Lam Tư Nhược mở cặp mắt mờ mịt, không chút do dự bật ra tiếng yêu kiều làm người khác mất hồn: "Em yêu anh."
Anh thỏa mãn cười một tiếng, "Anh cũng yêu em." Tiếp theo, anh cúi đầu hôn cô lần nữa.
Một cuộc kích tình mãnh liệt qua đi, Vi Thiếu Phàm ôm chặt Lam Tư Nhược, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim lẫn nhau, mùi vị kích tình tràn ngập trong không khí, hai người dán sát vào nhau bất cứ lúc nào có thể làm lần nữa.
Một lần lại một lần kích tình triền miên, làm cho hai người càng không muốn buông nhau ra, mà cha đẻ của Lam Khả Khả là bóng ma càng ngày càng lớn dần, Vi Thiếu Phàm quyết định lúc này mở miệng hỏi thăm về anh ta.
"Tư Nhược, nói cho anh biết việc liên quan cha đẻ Khả Khả, anh cho rằng chuyện này anh nên biết."
Lam Tư Nhược đã sớm dự đoán được anh sẽ hỏi chuyện này, "Thiếu Phàm, sau khi anh ly hôn thành công sẽ kết hôn với em sao? Em muốn chắc chắn anh sẽ kết hôn với em mới nói cho anh biết được."
Cô không muốn lúc đó không có anh cũng mât đi Khả Khả, cuộc sống hạnh phúc hiện tại làm cho cô không cách nào tiếp nhận được sự tàn khốc.
"Anh đương nhiên sẽ kết hôn với em, anh yêu em."
"Thật?" Cô vui mừng giương mắt nhìn anh, hôn lên môi anh, "Em cũng yêu anh."
Anh buồn cười nhìn lại cô, "Vậy cũng nên nói cho anh biết chuyện của cha đẻ Khả Khả chứ?"
Lam Tư Nhược vẫn lắc đầu như cũ, dựa vào lồng ngực của anh, "Chờ tới thời điểm anh cầu hôn em em sẽ nói cho anh biết, em sẽ cho anh một sự ngạc nhiên."
"Ngạc nhiên?"
"Em bảo đảm đó nhất định là một sự kinh hỉ, hiện tại thiên cơ bất khả lậu." Cô hôn Vi Thiếu Phàm lần nữa."Thiếu Phàm, vậy anh sẽ cầu hôn em như thế nào?"
"Em muốn anh cấu hôn em như thế nào?"
"Em phải nghĩ lại đã."
"Muốn nhẫn kim cương sao?"
"Em mới không cần." Cô trả lời chắc chắn."Thiếu Phàm, em muốn đi A Lý Sơn, chúng ta mướn một căn nhà gỗ nhỏ, trong nhà phải có rất nhiều hoa, anh phải cầu hôn với em lúc mặt trời lên, em sẽ lập tức đồng ý với anh. Cô muốn tái hiện đêm đó của ba năm trước, đêm hôm đó là đêm gắn kết hai người với nhau.
A Lý Sơn? Nhà gỗ nhỏ? Còn có cô làm anh có một cảm giác. . . . . .
Vi Thiếu Phàm thoáng chốc đem cô với người mang thai hộ ở chung một chỗ, thế nhưng ý tưởng này chỉ là một thoáng qua.
"Theo ý em."
Lúc này điện thoại của Vi Thiếu Phàm đột nhiên vang lên, anh lướt qua màn hình, không phải là Triệu Uyển Bình gọi, mà là bệnh viện gọi điện thoại tới, mới cầm lên nghe.
Sau khi anh ngắt máy, Lam Tư Nhược hỏi;"Trong bệnh viện có chuyện gì phải không?"
"Không phải là chuyện gì lớn, sẽ tốt thôi, chỉ là, anh trước tới. . . . . ." Anh lật người đè cô dưới thân thể mình, lấy mạnh hiếp yếu.
"Thiếu Phàm, sẽ không phải lại muốn, lại muốn rồi chứ?" A, anh thật sự là siêu nhân!
"Không sai." Anh bởi vì cô mà trở nên mạnh mẽ.
Vi Thiếu Phàm cúi đầu muốn hôn cô, điện thoại ở đầu giường không đúng lúc vang lên.
Vi Thiếu Phàm lấy thân thể ra để Lam Tư Nhược có thể rời giường nghe điện thoại.
Lam Tư Nhược nhận điện thoại, che ống nghe nói với Vi Thiếu Phàm nói: "Là dì Thúy."
"Hai người cứ từ từ nói ch