Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322980

Bình chọn: 8.5.00/10/298 lượt.

âm thanh dịu dàng làm cho người ta như cây gặp gió xuân.

Giang Hàn đưa điện thoại di động cho Phong Mạn Mạn “Mẹ của em có chuyện tìm em.”

Phong Mạn Mạn nhận điện thoại di động rồi để sát tai.

“Mẹ. . . ?”

Đầu kia điện thoại, âm thanh dịu dàng làm cho người ta như cây gặp

gió xuân đột nhiên biến thành như âm thanh hung ác như sa vào địa ngục . . .

“Phong Mạn Mạn! Con muốn chết à! Sao lại tắt điện thoại di động! Lại

còn chưa trở về nhà, con không biết là người khác sẽ lo lắng sao? ! . .

.”

Phong Mạn Mạn dời điện thoại đi xa một mét. . .

Đầu kia điện thoại vẫn tiếp tục “Muộn như vậy vẫn còn lang thang ở

bên ngoài. Mặc dù con không có vóc dáng để mà sợ bị cướp sắc, nhưng mà

gần đây khu bảo an không tốt lắm. Con . . .”

Mạn Mạn ngắt đứt lời mẹ nói “Điện thoại của con hết pin nên tự động

tắt . . . Mẹ, tiền điện thoại là của người ta, để về nhà rồi mẹ hãy nói

được không .”

Phong Mạn Mạn kiên trì giữ nguyên tắc “Việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài”, mất mặt chết đi được.

“Chúng ta vẫn còn bị tắc đường, phía trước hình như gặp sự cố , đã

tắc hơn một giờ, Aishh! Cái đứa này! Đến nhà Giang Hàn đừng gây phiền

hà.” Đầu kia điện thoại tiếp tục nói.

“Được rồi được rồi! Đã biết đã biết! Lại như vậy nữa rồi, 886.” Phong Mạn Mạn rốt cục kết thúc cuộc điện thoại của mẹ.

Cô đưa điện thoại di động trả lại cho Giang Hàn, ngẩng đầu liền nhìn

thấy người nào đó đang nhếch mép, chân mày hơi cong đúng kiểu đang nín

cười.

“Muốn cười thì cười nữa đi, mẹ tôi mà hát thì cứ là như vậy đó.” Phong Mạn Mạn than nhẹ cúi đầu.

Giang Hàn lắc đầu “Không sao, cha mẹ đều là như vậy.”

“Nhưng không thấy hai bác như thế.” Mạn Mạn nói thầm “Đúng rồi, vừa rồi mẹ tôi bảo phía trước bọn họ gặp chuyện không may nên bây giờ còn

đang kẹt đường.”

“Ừ, vậy tới nhà tôi trước đi.”

Nhà Đại thần đến tột cùng trông thế nào đây?

Vấn đề này vừa hiện lên trong đầu, Giang Mạn Mạn đã tự để mình đến !

Nhà Giang Hàn cũng không phải cô chưa từng qua!

Đến nhà anh ta, mặc dù nói không phải lần đầu tiên đến nhà anh bởi vì nhà họ Giang ở trong chung cư đối diện nhà cô. Từ nhỏ đến lớn cô ra

vào nhà họ Giang có tới hàng trăm đến hơn một ngàn lần. Nhưng mà theo

như cô nhớ lại không có Giang Hàn ở nhà . Còn bây giờ chỉ có 1 mình

Giang Hàn ở nhà .

“Nghĩ cái gì nữa, đi thôi!”

Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người chậm rãi đi tới.

“Vào đi.” Giang Hàn né sang bên cạnh, trước hết để cho Phong Mạn Mạn vào.

Phong Mạn Mạn cố nhịn đã lâu rồi! !

Mạn Mạn vừa vào cửa liền chạy thẳng tới WC. Aish, chẳng còn cách nào khác, đều là do năm hộp Trà Mật Đào gây ra họa.

Sau khi rửa tay , nhìn lên ngăn tủ xếp ngay ngắn bốn cốc nước súc

miệng, trong đó có một cái màu xanh mới tinh, hẳn là của Hàn đại thần.

Cốc của Hàn đại thần . . .

Ngừng! !

Phong Mạn Mạn thầm nghĩ, trò chơi là trò chơi, thực tế là thực tế.

Trong game thì anh ta là chồng, trong hiện thực anh ta chỉ là hàng xóm mà thôi!

Bắc Phong Giang Thượng Hàn là Bắc Phong Giang Thượng Hàn, Giang Hàn là Giang Hàn.

Bắc Phong Giang Thượng Hàn là ông xã trong game, Giang Hàn là con

trai của chú Giang, anh trai của Giang Triệt, hàng xóm của mình!

Không nên lẫn lộn làm một, không nên lẫn lộn làm một!

Mạn Mạn tiếp tục tự thuyết phục bản thân, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt.

Khi Mạn Mạn từ WC đi ra thì trong phòng khách không có bóng dáng Giang Hàn đâu cả.

Gian phòng này, lần trước lúc Mạn Mạn đến thì đang đóng. Cô vẫn nhớ

rõ, mấy năm qua gian phòng này đều luôn luôn đóng. Hiện tại từ trong

phòng vọng ra tiếng bàn phím.

Phong Mạn Mạn đứng ở cửa nhìn thăm dò, Giang Hàn đang chăm chú gõ

trên computer. Cô nhìn xung quanh gian phòng, tò mò xem phòng của Đại

thần như thế nào. Trong mắt cô thì nó lại có bố trí cũng gần như phòng

của Giang Triệt, chỉ là màu tường khác mà thôi.

Chờ một chút. . . !

Phòng của Đại thần? ! Mạn Mạn đột nhiên lắc đầu, đây là phòng của Giang Hàn chứ không phải của Đại thần!

Giang Hàn ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Mạn Mạn đang ra sức lắc đầu “Làm sao vậy?”

Phong Mạn Mạn ngạc nhiên dừng lại “Không có . . . Không có việc gì!”

“Em muốn ăn Đào Mật sao? Mẹ anh nói trong tủ lạnh có đấy, cem biết ở chỗ nào không?”

Đào mật? ! Cô thích, biết ngay là bác gái hiểu rõ cô nhất!

“Em biết, em biết, để em đi lấy.” Mạn Mạn coi như đang ở nhà mình vậy, “Vụt” một cái đã chạy đến phòng bếp rồi.

Sau mười lăm phút đồng hồ. . .

Giang Hàn rời khỏi computer đi ra ngoài. Anh cau mày, trong bếp hoàn

toàn không có tiếng động, chỉ bằng trực giác anh đi vào phòng bếp.

Vừa vào phòng bếp, đập vào mắt Giang Hàn là cảnh ai đó . . .

Phong Mạn Mạn cau mày, bĩu môi, cầm con dao nhỏ đang đâm chém quả đào mật trong tay làm quả đào mật xấu xí hết mức.

“Phốc. . .” Người nào đó không nhịn được cười.

“Quả …kia. . . Em không. . . lúc trước đều là bác gái gọt hộ cho . . . Em. . .”

“Anh giúp cho.”

Giang Hàn cầm lấy con dao nhỏ, trước hết gọt lại quả đào mật bị lồi

lõm thê thảm không nỡ nhìn cho đẹp hơn, mặc dù nó vẫn còn lồi lõm. Tiếp

theo lại đến tủ lạnh lấy ra hai quả còn lại. Chỉ vài nhát cắt liền gọn

gàn


pacman, rainbows, and roller s