
i, từng đường parabol đầy thâm
ý, phối hợp với phát âm tiếng Anh kiểu Mỹ đầy lôi cuốn và tròn trịa của
anh, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thính giả, mà còn cả tầm mắt của Lăng Lăng.
Lăng Lăng nhìn anh, vẻ tự tin, trầm ổn cùng bình
tĩnh kia khiến cô quên cả hô hấp, cũng quên cả chớp mắt. Đàn ông như vậy rất hoàn hảo, hoàn hảo tựa như một giấc mộng không có thực. Nhịp tim
của cô dao động theo giọng nói trầm ấm của anh, trầm bổng lên xuống…
Anh phát biểu xong báo cáo, rất nhiều người đặt câu hỏi chất vấn, anh trả
lời từng câu rõ ràng mạch lạc. Tiếp đó, Angela trong bộ quần áo công sở
đứng lên hỏi một vấn đề, Dương Lam Hàng tỏ ra hết sức kinh ngạc, hỏi lại một câu khác. Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận quên trời đất, càng ngày càng xoáy sâu, ánh mắt Dương Lam Hàng càng hưng phấn. Cuối cùng, vì
thời gian có hạn, anh đi xuống, cùng Angela đến khu nghỉ ngơi bên ngoài
vừa uống trà vừa thảo luận tiếp.
Hình ảnh đó vô cùng duy mỹ, một
người đàn ông Trung Quốc phong thái tao nhã, cùng một cô gái phương tây
gợi cảm quyến rũ, họ khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vui vẻ
hớn hở, khi thì viết viết vẽ vẽ trên giấy, tranh luận kịch liệt.
Lăng Lăng đứng xa xa nhìn họ, nỗi ghen tị trong lòng dâng lên chua xót từng
cơn. Nếu có một ngày anh cũng dùng ánh mắt tán thưởng như thế nhìn cô,
cô nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy… Không được! Lăng Lăng trấn áp
tinh thần hòng không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
“Anh ấy là thầy mình, anh ấy là thầy mình…”
Cô tự kỷ ám thị hết lần này đến lần khác, những lời này chỉ trong vòng bốn tiếng ngắn ngủi cô đã nói với bản thân hơn trăm lần, trung bình năm
phút một lần, nhưng tần suất dường như có xu hướng ngày càng tăng…
“Anh ấy là thầy mình…”
Lăng Lăng đang hết sức chuyên tâm niệm thần chú trong lòng, có người vỗ vào
vai cô. Cô vừa quay đầu, thấy Dương Lam Hàng trưng ra khuôn mặt mê hoặc
chúng sinh, liền bật thốt lên: “Anh là thầy em…”
“Hử?”
Sau đó cô nhích người, né tránh bàn tay anh đặt lên vai mình, gần đây phản
ứng “điện sinh vật” ngày càng rõ, mỗi lần bị anh chạm vào một cái tư duy liền hỗn loạn.
“Ý em nói…” Cô líu lưỡi giải thích: “Em có thể gặp được giáo viên như anh… thầy, quả thực rất may mắn!”
Anh hiển nhiên rất hài lòng, không giấu được ý cười. “Tôi có việc gấp phải đi trước. Em tự đi về được chứ?”
“Không sao đâu ạ!”
Lúc gần đi, anh dặn cô: “Hiệu trưởng Châu tối nay mời dùng cơm, năm giờ tôi đến khách sạn đón em.”
“Em biết rồi ạ.”
Nhìn theo anh sải bước ra khỏi hội trường, Lăng Lăng bỗng nhiên phát hiện:
Cô có chút lưu luyến bịn rịn, chỉ xa nhau vài giờ cũng đều không nỡ…
Trời ơi! Yêu thương một người, thật muốn điên luôn!
******
Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi của hàng net suốt một buổi chiều, Dương Lam
Hàng gọi điện hỏi cô ở đâu, cô đang mong chờ đôi nam nữ ngồi sát vách
nãy giờ đã trầm mặc gần mười phút mở miệng nói chuyện. Bởi vì căn cứ
theo đối thoại của họ trước đó mà phân tích, hai người họ là bạn online, lần đầu gặp mặt.
Cô rất muốn biết, gặp mặt như vậy, là bắt đầu, hay kết thúc.
Người nam chừng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tây đi giày da, nhưng diện mạo lại
khiến người ta không dám khen tặng, nói cụ thể là y chang như trong mấy
tấm ảnh khiêu dâm nam lưu hành trên mạng. Người nữ thực ra trông cũng
xinh xắn, ăn mặc trang điểm hợp thời thu hút không ít ánh mắt đàn ông.
“Chúng ta… đến nhà tôi uống tách cà phê nhé.” Người nam nhìn tách cà phê trước mặt nói.
Làm sao có thể như vậy?!
Nếu là cô, “Vĩnh viễn có xa không” và cô gặp mặt nhau chưa tới hai tiếng
đồng hồ mà đã đề nghị đến nơi anh ở uống cà phê. Cô chắc chắn sẽ hắt cà
phê vào mặt anh, bảo với anh: “Tôi cho anh lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi!”
Vậy mà người nữ kia còn do dự một chút, buông tách cà phê trong tay. “Được!”
Quá trình gặp bạn online, chính là thế này đây… Đơn giản, rõ ràng!
Gặp mặt, lên giường, xuống giường, vào blacklist. Cô biết, cho nên cô mới sợ…
Blacklist, thế giới đó thực sự rất cô đơn…
Hơn bốn giờ, Dương Lam Hàng đến đón cô, cô đang ngồi trên sô-pha nghe nhạc, nghĩ mình lại xót cho thân. Anh cũng không hỏi gì nhiều, đưa cô đến một nhà hàng hải sản gần đó. Vừa nhìn thấy lối trang hoàng xa hoa của nó đã biết một bát cơm giá ngàn vàng.
“Thầy Dương, tình huống này hình như không thích hợp cho em tham gia lắm, hay cứ để em về đi ạ.”
“Không sao, hiệu trưởng Châu đặc biệt muốn tôi dẫn em theo.”
Dương Lam Hàng thấy cô vẫn còn hơi do dự, bèn nói: “Sau này những tình huống như vậy rất nhiều, em phải tập thích ứng đi.”
Cô gật gật đầu, bước theo sau Dương Lam Hàng đi vào phòng.
Trong phòng ngoại trừ hiệu trưởng Châu và hai thầy giáo lớn tuổi cùng tổ đề
tài với ông, còn có một người đàn ông, Lăng Lăng nhìn kỹ dung mạo dễ
nhìn của ông ta, cứ có cảm giác đã gặp qua ở đâu, nhưng lại không nhớ
ra. Người kia vừa nhìn thấy Dương Lam Hàng, liền khiêm nhường đứng dậy
bắt tay với anh.
“Chào thầy, hiệu trưởng Trịnh!” Nghe cách Dương
Lam Hàng xưng hô, Lăng Lăng mới nhớ ra, ông ấy là phó hiệu trưởng phụ
trách hậu cần và cơ sở vật chất của đại họ