
Hàn Quốc cũng có thể khóc đến nỗi nước
mắt giàn dụa, vợ thầy về nhà vừa trông thấy cảnh đó liền nổi cơn tam
bành: “Anh không phải là đàn ông!” Thầy Vương lau lau nước mắt, chạy vào phòng bếp.
Ai nói làm nghiên cứu nhất định phải chịu được cô
đơn, thế này không phải tốt lắm sao, không khí học thuật rất vui vẻ! Kỳ
thực, những chuyện này nếu xảy ra ở một người bình thường thì chẳng có
gì, nhưng chúng lại xảy ra với các thầy giáo được cả đám sinh viên
ngưỡng mộ nên có vẻ đặc biệt buồn cười. Dù sao, trong mắt sinh viên, các thầy giáo thông minh tuyệt đỉnh này đều phải rất hoàn hảo, giống như
những vị thần được dân thường tôn kính. Nhưng họ đều là người, mà người
thì ai cũng có khuyết điểm…
Lăng Lăng nhớ tới Dương Lam Hàng, có
thể khẳng định anh gần như hoàn hảo, bất kể là phong cách bề ngoài hay
năng lực bên trong. Nhưng anh cũng có nhược điểm trí mạng. Anh theo đuổi sự hoàn hảo, trong mắt anh không thể chấp nhận một chút tì vết nào,
trong lòng cũng không thể chấp nhận dẫu chỉ một chút tiếc nuối. Vì thế
trong buổi bảo vệ anh đặt ra những câu hỏi sắc bén, yêu cầu nghiêm khắc
đối với việc học tập của cô, cũng như không thể chấp nhận cô có bất kỳ
sự qua loa đại khái nào trong nghiên cứu. Không thể phủ nhận anh rất
quái gở, nhưng anh… làm đúng!
“Bạch Lăng Lăng!” Có người gọi cô: “Em cũng xả đi, kể chút chuyện của Dương Lam Hàng nghe coi…”
Lăng Lăng bỗng cảm thấy á khẩu không biết nói gì. Cô cố gắng suy nghĩ, từng
hình ảnh một quay chậm trong đầu cô. Cô nhớ tới ánh đèn hằng đêm từ
trong văn phòng, nhớ tới sự nghiêm túc của anh khi tập trung suy luận
công thức, nhớ tới hộp sữa anh đặt vào tay mình, nhớ tới vẻ kiên định
khi anh nói mãi mãi không từ bỏ, cũng nhớ lại lần gặp đầu tiên, ánh mắt
của Dương Lam Hàng khi cô nói sẽ không có cô gái nào chịu lấy anh… Một
người đàn ông như vậy, còn có khuyết điểm nào?!
“Nói đi!” Mọi người nhìn cô đầy chờ mong.
“Thầy ấy… Em phát hiện diễn viên phim thần tượng Lý Phi Phi có ý với thầy ấy…”
Hiệu ứng giật gân của tin này so với tưởng tượng của cô còn mạnh hơn, sau
khi hò hét xong, mọi người đều nhất trí cho rằng bọn họ trai tài gái
sắc, nam thanh nữ tú, là một đôi trời sinh! Lăng Lăng lại cảm thấy Lý
Phi Phi chắc chắn không phải là cô gái trong lòng Dương Lam Hàng. Căn
bản, Lý Phi Phi không xứng với anh.
******
Trước khi ra
về, các anh chị năm trên còn nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Lăng Lăng, bảo
cô ngày mai nhất định phải đến, mọi người tiếp tục nghiên cứu tài liệu
của cô.
Lăng Lăng với tinh thần quật cường, sáng sớm hôm sau liền ôm tài liệu đi đến phòng thí nghiệm của người ta chực sẵn. Hễ nảy ra
bất kỳ ý tưởng nào cô đều túm “người rảnh rỗi” thảo luận một chút. Hai
ngày liên tục vẫn không tìm ra được giải thích hợp lý.
Buổi tối, thất thểu quay về phòng ngủ, vừa mở máy tính lên đã thấy tin nhắn của “Vĩnh viễn có xa không”: “Em có đó không?”
Cô bỏ tài liệu xuống, nhanh chóng đánh chữ: “Em về rồi đây!”
“Sao em về muộn vậy?”
“Em tới tổ đề tài của thầy Chu tìm các anh chị năm trên hỏi một vấn đề.”
“Tại sao lại muốn hỏi họ? Sao không hỏi sếp của em?”
“Em không dám hỏi. Nếu để anh ta biết cái gì em cũng không hiểu thì rất mất mặt! Em định khi nào tìm hiểu rõ rồi mới đi.”
Anh nhắn lại một khuôn mặt tươi cười: “Tại sao đột nhiên em lại để ý cách nhìn của anh ta về em vậy?”
——————-
0 Câu này xuất phát từ truyền thuyết Thanh Xà – Bạch Xà. Trong văn cảnh bên trên thì nó chỉ một tính năng trong game.
0 Từ này nằm trong cụm từ “tổ chức của kim loại” của chuyên ngành Vật liệu.
“Tại sao đột nhiên em lại để ý cách nhìn của anh ta về em vậy?”
Câu hỏi này lập tức bắt bí Lăng Lăng. Đúng vậy! Bị mất mặt trước anh ta
cũng chẳng phải một hai lần, sao giờ đột nhiên để ý tới cách nhìn của
anh ta chứ.
Lăng Lăng chống cằm, ngón tay vuốt ve nước sơn kim
loại trắng muốt của laptop, máy này là anh ta cấp cho cô. Trước kia, mỗi lần đi siêu thị điện tử cô đều nhìn bảng giá “mười ba ngàn năm trăm lẻ
tám” tệ mà tặc lưỡi, sờ sờ nước sơn kim loại trăng trắng rồi bỏ đi, mãi
cho đến khi anh bảo cô mua một chiếc laptop tốt nhất phù hợp với công
việc. Cô cứ đắn đo thật lâu, cuối cùng tự cho là “hoang phí” mà mua tới, ai ngờ khi Dương Lam Hàng thấy máy tính của cô lại nói: “Tại sao em
không mua một cái tốt hơn?” Từ trước đến nay anh đều dành cho cô những
thứ tốt nhất.
Thấy cô mãi không trả lời, trên màn hình chuyển đến một dấu chấm hỏi: “?”
Lăng Lăng nói với anh:
“Anh biết không, em phát hiện anh ta rất quan tâm đến em, ví dụ như khi làm
thí nghiệm chống ôxy hóa, anh ta thà bỏ tiền thuê người khác làm chứ
không để em làm.”
“Còn có, hôm nay một anh năm trên nói với em,
tài liệu Dương Lam Hàng cho em mỗi chương đều cực kỳ quý giá, thậm chí
có những cái đại học T không có nổi.”
“Rồi thì, các giáo viên đều rất bận rộn, căn bản không có thời gian chăm lo cho sinh viên, nhưng
Dương Lam Hàng lại dành rất nhiều công sức cho em, đi công tác cũng
không quên gọi điện hỏi em đề tài có gặp phải vấn đề gì không…”
Anh hỏi: “Còn gì nữa?”
“Tính tình anh ta rất tốt,