
t ngoại em nên về nhà nghỉ ngơi một thời gian, đặng tránh bị
người khác nhìn thấy em và Dương Lam Hàng ở cùng nhau, khiến người ta
hiểu lầm…”
Thấy Lăng Lăng vẫn đang do dự, trưởng khoa còn nói: “Nếu em từ chối
ký, nhà trường sẽ xử lý chuyện của các em một cách công bằng, đến khi ấy sẽ có khả năng dính líu đến chuyện lộ đề thi chuyên ngành, gian lận khi thi vòng hai, còn cả việc sửa điểm thi… Những chuyện đó đối với em
không sao cả. Nhưng với Dương Lam Hàng mà nói, tương lai sau này của cậu ấy liền bị hủy trong tay em.”
Đây là câu nói cô sợ nghe nhất.
“Tôi không ngại tiết lộ với em một chút, chuyện xét phong hàm giáo sư của Dương Lam Hàng căn bản đã được xác định. Thầy hiệu trưởng Chu rất
coi trọng cậu ấy, tận lực vun đắp, để cậu ấy có đủ tư cách tham gia bình chọn thanh niên tiêu biểu cả nước, hiệu trưởng Chu đã lấy danh nghĩa
cậu ấy xin về không ít đề tài.” Trưởng khoa thở dài nói: “Với năng lực
và hoàn cảnh của Dương Lam Hàng, tiền đồ cậu ấy rộng mở vô hạn.”
“Thầy… có thể cho em chút thời gian, để em suy nghĩ được không ạ?”
“Được, thầy cho em nửa ngày, buổi chiều em trả lời thầy. Thực ra, du
học với em mà nói cũng là chuyện tốt, bao nhiêu người muốn được cơ hội
này mà không có. Hơn nữa cho dù em ở lại thì có gì tốt đâu, chịu cái
nhìn ghẻ lạnh của người khác… dễ chịu sao?”
“…” Với cô mà nói, đây thực sự là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô không biết Dương Lam Hàng sẽ nghĩ thế nào.
Cô đứng lên, lễ phép chào, đi về phía cửa. “Thầy trưởng khoa, thầy
yên tâm, ngày mai nhà trường tuyên bố điều gì em cũng đều có thể chấp
nhận. Em sẽ không để bất kỳ ai bắt gặp chúng em ở cùng nhau nữa.”
Ông gật gật đầu: “Với tư cách trưởng khoa Vật liệu thầy đã nói hết,
nhưng với tư cách bạn tốt của cha Dương Lam Hàng, thầy còn muốn nói thêm vài câu: Nhật Bản rất gần, ngồi máy bay chỉ mất hai ba tiếng mà thôi,
tình cảm các em không phải ngay cả khoảng cách đó cũng không vượt qua
được chứ? Thời gian bốn năm quả thực không ngắn, nhưng đối với đề tài
cũng như sự trưởng thành của các em mà nói, cũng không phải quá dài…
Nhật Bản là một quốc gia hành sự nghiêm cẩn, em nên đi học cách làm
thế nào để làm hoàn hảo sự việc, không cho người khác nói ra nói vào…”
“Cám ơn thầy! Em hiểu ạ.”
Rời văn phòng trưởng khoa, cô không tự chủ được đi đến trước cửa phòng Dương Lam Hàng, chần chừ một thoáng, nhưng không đi vào.
Vào thời điểm như thế này, vẫn nên tránh bớt hiềm nghi.
Cô một mình ngồi trong tiệm bán đồ uống lạnh thường đến, gọi một ly milkshake, từng câu từng chữ đọc tài liệu du học trong tay.
Sau đó, cô nhận được một cuộc điện thoại – mẹ của Dương Lam Hàng gọi cho cô.
—————
(*) Thớt: từ lóng chỉ thread hay topic trong diễn đàn.
(**) Câu gốc Hán Việt: “Học cao vi sư, thân chính vi phạm”. Câu
này tách hai chữ “sư phạm” ra để nói, đại ý là học hành thành đạt là nhờ có thầy chỉ dạy, làm người có phẩm cách đứng đắn, tốt đẹp là nhờ có
khuôn phép, có tấm gương đi trước. Mình cố gắng dịch thoát ý cho có vần
như trên
Mẹ Dương Lam Hàng và Lăng Lăng nói chuyện rất nhiều, trong đó không có lấy nửa câu trách móc cô.
Ngược lại, từng câu từng chữ thấm vào ruột gan.
Lăng Lăng không dám nói nhiều, cũng chẳng có gì để nói.
Cúp điện thoại, Lăng Lăng cầm ly milkshake, vừa nhìn nó tan ra, vừa cẩn thận nhớ lại từng câu mẹ Dương đã nói.
“Lăng Lăng, bác biết con và Dương Lam Hàng thật lòng yêu nhau, cũng
biết con phải chịu ấm ức… Hàng rất muốn làm rõ mọi chuyện cho con, nhưng loại chuyện này trong giới học thuật không phải chuyện nhỏ, hiệu trưởng Chu và trưởng khoa Triệu đã nói với nó rất nhiều lần, bảo nó nhất quyết phải lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ một chút cho lập trường của nhà
trường cũng như lập trường của họ. Hơn nữa, trước đó không lâu hiệu
trưởng Chu đã cố ý dùng tên của Hàng để xin một quỹ đặc biệt trị giá hơn một triệu, hiệu trưởng Chu vì dự án này mà mất không ít tâm sức, hiện
nay đang trong giai đoạn xét duyệt cuối cùng… Con nhất định phải hiểu
cho nỗi khó xử của Hàng, cho nó ít thời gian…”
“Bác cũng trông mong nó nhanh chóng lập gia đình một chút… Không làm
nghiên cứu khoa học cũng được, bác vẫn luôn không thích nó làm học
thuật… Ba nó thời trẻ phần lớn thời gian đều trải qua trong phòng thí
nghiệm, có khi bác thậm chí còn phải mang cơm nước, quần áo đến phòng
thí nghiệm cho ông ấy… Bác thực không muốn thấy con mình vất vả như vậy. Nhưng Hàng từ nhỏ đã độc lập, chuyện gì cũng tự mình quyết định…”
“Hàng một lòng muốn làm một nhà khoa học vĩ đại… Hồi nhỏ nó thích
nhất đem ảnh Albert Einstein bày ở đầu giường… Có nhiều lúc, bác thật
không hiểu hai cha con nó nghĩ cái gì nữa… Bài đăng trên tạp chí Science hay Nature thì có tác dụng gì, một xu tiền thù lao cũng không có… Có
lẽ, bác không hiểu khoa học chăng… Bác tôn trọng lựa chọn của nó…”
“Mười sáu tuổi Hàng đến MIT đi học, học đến khi hai mươi bảy tuổi,
mười năm đó là thời gian vô tư vô lo nhất của đời người, nhưng nó lại
một mình trải qua trong phòng thí nghiệm ở nước ngoài… Thầy của nó nói
với bác, Hàng là sinh viên cầ