
o Thiên Khuyết cung, hừ, e là ngày nào cũng hận không thể cắt cổ tự sát a”
Thu Địch Phỉ trong lòng cảm khái vạn phần: ah phi, cái tên biến thái kia thật làm vẩn đục bầu không khí giang hồ, chỉ có khuôn mặt, nếu cứ vậy thì chẳng phải giang hồ đã xong rồi sao?
Thu Địch Phỉ trong ngoài không đồng nhất, mặt vẫn tươi cười ngọt ngào nói tiếp “ Hoa cốc chủ, nói cho cùng là có để ta về nhà hay không ah?” ngươi nha, nói chuyện có cần vòng vo tam quốc như vậy không, nói cả buổi cũng chỉ lảm nhảm lung tung, thực đúng là tuyệt sắc ngu ngốc ah.
Hoa Bách Hoa lấy từ trong người ra một cái bát bằng sứ tinh mỹ óng ánh, vừa hướng Thu Địch Phỉ không mặn không nhạt nói “ cho ngươi về nhà ah, sao lại không chứ, ai lại không muốn để cho ngươi đi, có điều ngươi phải chờ cung chủ thông báo sự tình xong thì mới đi được”
Hoa Bách Hoa mở nắp bát sứ rồi nói với Thu Địch Phỉ “ đưa cánh tay cho ta”
Thu Địch Phỉ nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong bát sứ thì thanh âm không tự chủ được mà run rẩy “ muốn…nếu ta không nôn nóng về nhà thì có thể không hạ độc ta nữa được không?”
Hoa Bách Hoa không kiên nhẫn kéo cánh tay của Thu Địch Phỉ lại, thôi lỗ vén tay áo của nàng lên, sau đó dùng một loạt động tác khiến người ta hoa mắt trên cánh tay của Thu Địch Phỉ.
Thu Địch Phỉ chỉ cảm thấy trên cánh tay có chút đau nhói thoáng qua, khi Hoa Bách Hoa buông tay nàng ra thì Thu Địch Phỉ thấy trên cánh tay mình có thêm một điểm nhỏ đỏ tươi.
Thu Địch Phỉ tâm thần bất định hỏi: “Cái này… Là cổ độc sao?”
Hoa Bách Hoa dùng ánh mắt “ ngươi thật không có kiến thức giang hồ” mà khinh thường nhìn Thu Địch Phỉ nói “ cổ độc trân quý như vậy sao có thể phí phạm mà dùng trên người ngươi? Đó là cung sa, cung chủ muốn ta điểm cho ngươi, từ nay về sau ngươi là người của Thiên Khuyết cung, phải nghe lời cung chủ chúng ta”
Hai hàng lông mày của Thu Địch Phỉ nhăn lại thành một đoàn.
Nàng trăm phương ngàn kế muốn không có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Khuyết cung, nào ngờ trước khi đi còn bị điểm cho thứ đồ kỳ lạ này, còn bị ép gia nhập vào tổ chức tà giáo này.
Thu Địch Phỉ khẩn thiết mà hỏi: “Hoa Cốc chủ, thứ này, có thể xóa đi không?”
Khuôn mặt Hoa Bách Hoa hiện ra vẻ quái dị “ có thể ah, sao lại không thể, bảo cung chủ cho ngươi xóa đi. Ngươi nhớ kỹ, nếu có ngày ngươi làm mất nó, mà lại không phải do cung chủ làm mất, vậy thì ngươi coi như xong đời, ngươi như vậy chính là phản bội, giết chết không tha, mà còn bị diệt môn nữa nha”
Thực thiếu đạo đức! dám dùng tính mạng cả nhà người ta để uy hiếp, thật là không có đạo đức giang hồ mà.
Thu Địch Phỉ trong lòng tự nhủ được rồi, hôm nay người là dao thớt ta là thịt cá, người ta nói cái gì thì là cái đó, miễn sao ta được về nhà.
Thu Địch Phỉ không ngừng tiếp tục hỏi: “Hoa Cốc chủ, hiện tại, ta đã có thể về nhà rồi chứ?”
Hoa Bách Hoa còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên một âm thanh khác
“Hương Hương muội muội vội vã bỏ đi như vậy sao? còn chưa nói lời tạm biệt với đại ca mà”
Thu Địch Phỉ nhìn ra cửa thì thấy một nam tử xinh đẹp tuyệt thế, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái.
Mộ Thiên Sơn đi vào phòng, nhìn Hoa Bách Hoa hỏi “ cung sa điểm xong chưa?”
Hoa Bách Hoa kính cẩn, hiền thục cúi đầu đáp “ hồi cung chủ, đã điểm xong rồi”
Thu Địch Phỉ thấy Hoa Bách Hoa thay đổi thái độ thì giật mình không thôi, đúng là hung hăng bắt nạt chuột, còn gặp đại gia mèo thì ỉu xìu như bánh tráng gặp mưa.
Không biết khi đại gia mèo thất thế thì lại ỉu xìu trước mặt ai đây?
Thu Địch Phỉ vẫn chưa hoàn hồn thì Mộ Thiên Sơn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nâng hai tay nàng lên.
Mộ Thiên Sơn nhìn thấy dấu thủ cung sa trên tay Thu Địch Phỉ thì tươi cười thỏa mãn nói “ không tệ, không tệ. Bách Hoa công lực điểm thủ cung sa của ngươi lại tăng thêm một tầng rồi”
Thu Địch Phỉ thấy hai cánh tay trắng bóc của nàng cứ vậy mà bại lộ trước mắt Mộ đại gia thì ngượng ngùng không thôi, hận bản thân không thể rút tay lại hoặc là cầu cho Mộ đại gia đột nhiên bị mù đi…
Thu Địch Phỉ giãy dụa rút tay lại, cố lấy bình tĩnh nói với Mộ Thiên Sơn “ đại…gia…đại…cung chủ, ta khi nào có thể về nhà?”
Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ gọi mình là cung chủ thì sắc mặt tối lại, thanh âm không vui “ Hương Hương, sao lại tùy tiện thay đổi cách xưng hô? Sau này không được gọi bậy vậy nữa, nhớ rõ, ta thích nghe ngươi gọi ta là đại ca”
Thu Địch Phỉ bó tay, nói chuyện với mấy người biến thái thực là hại não.
Thu Địch Phỉ âm thầm cắn răng, cố bày ra vẻ mặt tươi cười mà hỏi tiếp “ đại ca, Hương Hương khi nào mới có thể về nhà?”
Mộ Thiên Sơn khoát tay, ý bảo Hoa Bách Hoa rời đi, đợi khi nàng đi khỏi, hắn mới nhìn Thu Địch Phỉ, vẻ mặt tươi cười hỏi “ vừa rồi Hoa Bách Hoa có nói cho Hương Hương biết thủ cung sa này là để làm gì không?”
Thu Địch Phỉ tâm thần bất định đáp “ không phải nó đại biểu cho việc gia nhập Thiên Khuyết cung sao?” Thủ cung sa, là dấu hiệu chứng minh đã gia nhập Thiên Khuyết cung.
Mộ Thiên Sơn thu lại vẻ tươi cười, thanh âm có chút khác thường “Hương Hương, đại ca nói cho ngươi biết, khắp cả Đại Mẫn vương triều cũ