Polaroid
Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327214

Bình chọn: 7.00/10/721 lượt.

tiếng: móa, mấy đại gia thành thân xong sao lại trở nên mất phong cách như vậy, thực buồn nôn.

Cầu vồng 2: sư đệ hiện đang bị thương, hắn đánh không lại chúng ta. Ta cũng dám núp ở góc tường nghe lén, thế mà tiểu nha đầu kia lại dám đạp chúng ta ah?

Cầu vồng 3: ngươi nói thối lắm. Cửu đệ muội đánh ngươi, ngươi còn muốn đánh trả sao? nàng có ơn cứu mạng chúng ta ah, dám động thủ thử coi, ta chém ngươi

Cầu vồng 4: nguy rồi, lão già chết tiệt vẫn còn ở Thiên Khuyết cung dưỡng thương, Cửu đệ muội quay về, vác cái bụng bự như vậy thế nào cũng bị lão già chết tiệt quấy rối ah.

Cầu vồng 5: phi, hắn dám sao? sư đệ đánh chết hắn.

Cầu vồng 6: ta nói các huynh đệ này, cứ nằm đây tám chuyện tới lúc nào? ta đói ah…

Tánh mạng con người là có hạn đấy, mà cầu vồng lại vĩnh viễn không có chừng mực

********************************

Sáng sớm tươi đẹp, trời trong nắng ấm, đôi phu thê ân ái hòa thuận bên nhau thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Xì xà xì xụp, rột…rột…

Tiếng húp cháo không ngừng vang lên làm phán tan cảnh đẹp trước mắt.

Thu Địch Phỉ thật sự là nhịn không được, quay đầu nói với đội hình cầu vồng “ các ngươi có thể húp cháo nhỏ một chút được không? hay là đừng ngồi cùng một chỗ hoặc là lần lượt từng người húp đi, các ngươi lớn tiếng quá, ta không nghe được đại ca nói gì hết”

Cam cầu vồng tiên phong lên tiếng “cũng được, theo thứ tự lớn nhỏ, ta uống trước, ta uống xong thì lần lượt tới các ngươi”



Tím cầu vồng ai oán… thùng cháo ơi, ngươ sâu hơn một chút, lớn hơn một chút đi ; cháo ơi, ngươi nhiều hơn một chút đi…các sư huynh ơi các sư huynh…

“Móa, các ngươi là heo ah, có thể chừa cho ta một chút không?”



Mộ Thiên Sơn múc một muỗng cháo, đặt bên miệng thổi thổi, sau đó đưa về phía Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “ Thu nhi, ăn cháo đi”

Phốc

… Ác…

… Khục khục…

Phun phun, nhả nhả, sặc sặc, Tím cầu vồng tranh thủ lúc tình hình rồi loạn mà há miệng húp một muỗng lớn cháo.

Cam cầu vồng thấy thế quát lên “ sư đệ…không cần mới sáng sớm đã làm cho người ta muốn ói như vậy, là nơi công cộng nha “ có còn để cho chúng ta sống hay không?

Vàng cầu vồng múc một muỗng cháo, bắt chước đưa đến bên miệng Lục cầu vồng nói “ tiểu Lục đệ đệ, húp cháo”

Phốc

… Ác…

… Khục khục…

Binh…binh …đùng …đùng

… Ah! Ah! Cứu mạng ah! Không muốn! Ngừng ah! …

Năm tên cầu vồng lập tức xông vào công kích Vàng cầu vồng. Ta đạp, ta đạp, đạp, đạp…ah

Ngươi ngu ngốc. Đạp chết ngươi, đạp chết ngươi. Ai bảo ngươi cái gì không học lại học mấy thứ buồn nôn như vậy.

Bên kia đạp người khí thế hừng hực, bên này húp cháo đến nhu tình mật ý

“Thu nhi, đến, lại uống một ngụm!”

“Đại ca, ngươi cũng uống một ngụm!”



Đội hình cầu vồng: chúng ta chắc phải tự sát tập thể thôi, thế này thì sống không bằng chết còn gì…

Ăn điểm tâm xong, đoàn người hướng Thiên Khuyết cung thẳng tiến.

Trên đường, Thu Địch Phỉ hỏi đội hình cầu vồng “ các ngươi sao không bước chân vào giang hồ, đi theo chúng ta làm gì?”. Không phải lúc trước lấy bốn biển làm nhà sao, bây giờ thì báo dính lấy người, ban ngày thì theo đuôi, ban đêm thì núp vào góc phòng vợ chồng người ta để nghe lén, thật không biết hổ thẹn, vô sỉ, thiếu đạo đức.

Cam cầu vồng không biết xấu hổ nói “ sư đệ bị thương chưa lành, bọn ta không đi”

“Nơi này là Mẫn quốc, người ngoại quốc không biết đại ca bị thương, người trong nước cũng khôn có mấy ai dám đụng vào hắn, không cần các ngươi bảo hộ” Thu Địch Phỉ khinh thường phản bác.

“Cửu đệ muội, bọn ta không phải ý tứ này ah! Bọn ta nói là, sư đệ bị thương chưa lành, sẽ không làm gì được bọn ta, đây là cơ hội ngàn năm khó có để chọc tức hắn, sao bọn ta có thể dễ dàng bỏ đi cho được. Bọn ta nhất định sẽ không đi” bọn ta muốn nấp ổ góc tường nghe lén các ngươi ah.

Thu Địch Phỉ không lên tiếng, quay người đi vào trong xe ngựa, cầm lấy một miếng than đã chuẩn bị trước đó, viết lên một khổ lụa trắng dài: ngày này, tháng này, năm này, có một đám cầu vồng đầu heo đã nói rằng…

Ghi chú: hi vọng đại ca sớm khỏe lên.

Sau đó, đánh chết bọn hắn! Thối, không biết xấu hổ!



Có lẽ do trải qua chuyện đau khổ nhất trong đời là sinh ly tử biệt, cho nên Thu Địch Phỉ cảm thấy Mộ Thiên Sơn đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Lúc trước, nếu như có người ở trước mặt hắn kiêu ngạo lại hồ đồ như vậy, hắn đã sớm nổi giận, thế nhưng hôm nay đội hình cầu vồng léo nha léo nhéo như vậy, hắn vẫn an vị lẳng lặng nhìn, còn ôn nhu tươi cười, ánh mắt không hề rời khỏi nàng.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn, nàng lại nhịn không được mà nghĩ: phu quân như vậy, thê tử còn cầu gì nữa.

********************************

Một đoàn người nháo loạn về tới Thiên Khuyết cung

Về tới Thiên Khuyết cung, vừa tiến vào đại môn, Thu Địch Phỉ còn chưa kịp thở đã bị một quái vật băng bó toàn thân từ xa nhào về phía nàng với tốc độ sét đánh.

Quái vật băng bó dang hai tay ra như muốn ôm nàng nhưng hình như cũng không phải muốn ôm nàng, hai tay có dang ra nhưng lại hơi thấp một chút, không sai biệt lắm là đang nhắm vào cái bụng của nàng.

Bụng? !

Thu Địch Phỉ cả kinh, quát to một tiếng: “Lão già chết