
y của cô hiện tại, ko phải là tôi, mà là hắn, cho nên đừng phí thời gian với kẻ ngoài lề là tôi đây!
Đến lúc này, Diệm Cơ ngẩn người, buông tay, thì thầm, như tự hỏi bản thân: “Kẻ ngoài lề ư…có thật ko?”
Vũ Đồng chìa ra một cái chén nhỏ, trong đó sóng sánh nước đường v à chiếc bánh trôi to tròn mập ú: “Đã đến là khách, thử xem hương vị tốt ko?”
Diệm Cơ lẳng lặng nhận lấy, rồi lại buột miệng hỏi: “Hôm nay cô vẫn mặc tử sa…”
- Ừm, thay đổi, màu trắng đã ko còn hợp với tôi nữa…! Nàng nhàn nhạt trả lời
- Nghịch Hàn rất thích tôi mặc bạch y, chàng ấy nói, nhìn tôi mặc bạch y, tựa như tiên trên trời, thanh tao, thoát tục… Diệm Cơ cười, khóe miệng cong lên, dâng tràn hạnh phúc riêng Vũ Đồng yên lặng.
Diệm Cơ luôn là người mở lời, nàng nói ko nhiều, cũng chẳng phải ít, còn Vũ Đồng thì chỉ lẳng lặng châm trà, hâm bánh. Thật ra, cũng chẳng có gì để nói, giữa hai người, làm sao so sánh được những thăng trầm, những nồng nàn mà Diệm Cơ đã cùng trải qua với hắn. Thứ hiện tại, có thể coi như là quan trọng nhất, sâu sắc nhất chính là lời hứa của nàng: “Ta sẽ ko rời đi, mãi mãi bên cạnh ngươi..” nhưng lúc đó, Diệm Cơ chưa xuất hiện, còn bây giờ, e rằng chỉ còn mình nàng là khắc cốt ghi tâm.
Gương mặt Diệm Cơ tỏa sáng khi nhắc về khoảng thời gian hạnh phúc của hai người ngày trước, rồi sau đó, bắt đầu chìm dần…chìm dần, cuối cùng, chỉ còn là tiếng nấc ra chiều tiếc nuối và hối hận, Vũ Đồng tốt bụng muốn đưa tay khăn cho nàng, đột nhiên Diệm Cơ ho một tiếng, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vũ Đồng đầy oán trách, gương mặt đẹp nhiễm một màu đỏ tươi của máu, máu tràn từ khóe miệng, ướt cả cái cằm nhỏ, trên nền đất, những giọt máu tí tách vẫn chảy xuống, Vũ Đồng hoảng loạn, chạy đến muốn chùi đi, nhưng máu vẫn chậm rãi chảy ra, Diệm Cơ hất tay Vũ Đồng làm nàng lảo đảo té ra đằng sau, nhìn thấy nàng ta run rẩy đứng lên, chỉ vào mình, khẽ khe quát: “Vũ Đồng, ngươi, sao ngươi….” rồi ngã xuống, ngất lịm.
Vũ Đồng xanh hết mặt mày, hét lên: “Hoa Nhi…Hoa Nhi….gọi ngự y…!”
Lúc này, Hoa Nhi chạy đến, hình ảnh trên mặt đất là máu, là thân thể lạnh cùng cực của hai nữ tử….
Tiếng bước chân dồn dập, ngự y đã chạy đến, phía sau là hắc bào thêu chỉ vàng cao ngất, lạnh lùng, phẫn nộ, lo lắng. Tiếng hét vang lên: “Diệm Cơ…”
Có tiếng người nói râm ran, có tiếng chân người chạy, có bóng người lướt qua nàng, nhưng tuyệt nhiên nàng nhận ra được hết thảy, trong tâm trí chỉ hiển hiện rõ rệt đôi huyết mâu lạnh lẽo tràn đầy giận dữ cùng oán trách sâu sắc và giọng nói trầm đục đầy ẩn nhẫn: “Tiểu Đồng, nàng hãm hại Diệm Cơ…!”
Nhận ra, đả thương một người ko nhất thiết phải là đao thương, chỉ cần một câu nói, một cánh mắt, cũng đủ giết người ko thấy máu. Máu chảy trên nền đất, thấm tháp gì so với máu đang chảy trong lòng nàng, ồ ạt ko ngừng, như rút hết huyết mạch trong cơ thể, ko thể cầm được. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến..mà mỗi lúc lại càng sâu thêm!
Trong ánh chiều tà, có đôi con ngươi xanh lục quan sát hết thảy, khóe miệng mới khẽ nhếch lên nhìn đốm máu từ từ khô trên nền hoa trắng, rồi trở lại ưu tư, trầm ngâm khi dừng trên thân ảnh rã rời của nữ nhân lạc lõng giữa dòng người ngổn ngang tất bật ra vào trong chính Bạch Viên của mình.
(Nam phụ gây ra phong ba bão táp phần sau này đã xuất hiện rồi, tung hoa…tung hoa)
Trong gian phòng xa hoa điểm tô bằng những cây cột vàng son được chạm trổ chen chúc bao nhiêu con người. Trên giường buông rèm sa trướng mỏng, thân hình mảnh mai của nữ tử hấp dẫn mắt nhìn của mọi người, nàng vẫn nằm đó, yên lặng nhắm mắt, làn mi dày như như cánh bướm chập chờn đậu trên đôi mắt. Mấy ai chú ý đến thân ảnh lung lay như ngọn lửa nhỏ trước gió, đang run rẩy tiến vào trong.
- Không có dấu hiệu trúng độc, nhưng biểu hiện thổ huyết kỳ lạ này rất khó nói. Một lão nhân lớn tuổi bước lên dập đầu quỳ dưới chân nam tử lãnh ngạo tuấn mỹ. Mà bức tượng người cao lớn lạnh lẽo vẫn ko lên tiếng.
Trong khi một đám người đổ mồ hôi hột chờ đợi lời vàng ý ngọc của bậc quân vương, thì đột nhiên, bức tượng người đứng dậy, đi về phía cửa. Đôi mắt phượng hẹp dài bắn ra những tia sắc bén, như muốn bức tử đối phương: “Nàng đã làm gì?”
Một đám n gười quỳ đó vẫn ko dám đứng lên, cúi gằm mặt xuống đất, thầm lo lắng thay cho người bị chất vấn.
- Ta ko làm! Tiếng nữ tử nhẹ giọng run run vang lên chữ được chữ mất.
- Vậy thì đã xảy ra chuyện gì chứ hả? Nam tử vẫn lạnh lùng truy vấn.
- Không biết! Ngữ khí càng thêm kiên định, đôi mắt trong suốt ngẩng lên, nhìn xoáy vào người đối diện càng thêm kiên cường.
- Nàng ko làm gì tại sao Diệm Cơ lại ra nông nỗi này? Giọng nói mỗi lúc một nhấn mạnh.
- Ta ko làm! Vẫn là câu nói ban đầu…
- Ko làm gì mà lại xảy ra chuyện thế này ư? Cơ hồ như muốn quát lên nhưng cuối cùng vẫn nhẫn lại.
- Không biết! Giọng mỗi ngày một thêm lạnh lẽo.
Cả quá trình đối thoại, cho dù nam nhân có gặng hỏi bao nhiêu lần, chất vấn bao nhiêu lần, phẫn nộ bao nhiêu lần, cơ hồ như bức bách người khác, nữ tử y phục tím nhạt, run rẩy đứng dựa vào cạnh cửa chỉ kiên định lặp lại hai câu duy nhất là : “Ta ko làm