
ần. Ta đến thư viện không
phải vì khoa khảo công danh, tự nhiên cũng không có hứng thú dùng sức đi đọc sách , ngược lại ưa thích một ít hoạt động khóa sau. Ni Sơn thư
viện mặc dù tên là thư viện, nhưng đối với phương diện võ nghệ của
họx sinh cũng chú trọng, trong thư viện có bãi bắn bia và đá cầu ,
còn có chuồng ngựa, nghe nói trong thời gian nhất định còn có thể cử
hành đại hội đua ngựa và săn bắn .
Sau khi cha mẹ ta đều qua đời, may mắn được đại ca võ quán thu lưu, ngoài việc đến trường
thời gian nhàn hạ đều ở bên trong làm tạp dịch, đi theo học không ít
công phu quyền cước , nhưng về tài bắn cung và một số cái khác lại
không có cơ hội tiếp xúc qua. Lúc này nhìn thấy đông tây toàn những
thứ mới mẻ , lập tức khơi mào hứng thú.
Thật sự là rất muốn
hiện tại phải đi ngoạn thống thống khoái khoái một hồi a! Chỉ tiếc là,
hôm nay không được, vù vù, ta đây, cần giúp Lương Sơn Bá đi gánh nước
mới được.
Bánh nướng hôm qua, ta còn nhớ . Sơn Bá huynh là người tốt, ta muốn đi giúp hắn .
“A, Diệp huynh?”
Lúc tìm được Lương Sơn Bá ở phíc sau viện, hắn đang cố sức gánh đòn
gánh, một điểm một điểm gánh nước từ dưới chân núi lên trên . Ta
không nói hai lời đi hướng khác tìm phó đòn gánh, khiêng lên hướng
ngoài cửa đi, đòn gánh thật nặng thật cứng, làm bả vai ta đau, ta cắn môi, tận lực biểu hiện ra bộ dáng thoải mái .
Dù sao, cuộc
sống như vậy ta sớm đã quen … Từ lúc tiến vào võ quán cho đến bây giờ , ta sớm đã rời xa những thú vui tinh tế của nữ hài tử . Đại ca võ quán chăm sóc ta, không cho ta làm việc nặng, không có nghĩa ta có
thể tự nhiên hưởng thụ hết thảy. Đối ta mà nói, có cừu oán có thể không nhớ, nhưng có ân lại nhất định phải báo! Đây là nguyên tắc làm người
của ta.
“Ai, Diệp huynh, không cần không cần, ta chịu đựng
được!” Lương Sơn Bá vội vàng lại đây ngăn cản ta, “Ta một người là đủ
rồi, Trần phu tử nói qua không được nhờ người , nếu làm phiền hà ngươi sẽ không tốt lắm, ngươi cũng sẽ bị phạt .”
“Ai nha, công tử
ngươi thật sự là cố chấp! Ngươi mặc kệ nó, dù sao trời cao hoàng đế xa, hắn cũng nhìn không thấy!” Một bên thư đồng Tứ Cửu vội vã qua đây muốn cướp đòn gánh công tử nhà hắn , lại bị thanh âm khác toát ra đánh
gãy động tác.
“Các ngươi không có mắt nhìn xung quanh! Ai nói nhìn không thấy?” Vương Lam Điền nghênh ngang theo ngoài cửa viện đi
vào . “Ta nói Diệp Hoa Đường, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi
trước, ngươi nếu dám giúp hắn, ta lập tức nói cho Trần phu tử. Trần phu
tử nói, từ hôm nay trở đi, ta chính là mắt hắn, chuyên môn phụ trách
quan sát vương bát đản các ngươi !”
“Mắt?” Ta cười lạnh,
“Vương Lam Điền, ta nghĩ nếu ngươi muốn làm con mắt cho người khác ,
còn không bằng chăm sóc hai mắt của mình trước .”
“Ngươi, ngươi nói vậy là có ý tứ gì? Ta nói cho ngươi Diệp Hoa Đường, ngươi nếu dám —— ôi! Mắt ta! Ngươi đáng chết …..”
Ta vừa lòng thu hồi nắm tay, ở trước mặt Vương Lam Điền quơ quơ, “Vương
Lam Điền, ngươi còn đợi ở chỗ này không đi, có phải không phải muốn ta
lại cho ngươi thêm một quyền a?”
“Ngươi, ngươi chờ ta !” Vương
Lam Điền che mắt, chạy té đái . Ta không để ý Lương Sơn Bá ngăn trở,
kiên trì cùng hắn cùng nhau xuống núi gánh nước. Này chẳng phải việc
dễ đối phó , một lần xuống núi chỉ có thể gánh hai thùng nước, mà cần
gánh đầy nước cho gần mười nhân khẩu, mỗi một khẩu đều hơn mười thùng nước mới đầy. Ta yên lặng qua lại chạy hơn mười chuyến, giúp hắn
đổ đầy hai bể chứa nước, thẳng đến sau khi Chúc Anh Đài đến đây ,
mới buông đòn gánh vội vàng tránh ra, chừa không gian cho bọn họ.
Lúc Chúc Anh Đài đối mặt ta tựa hồ có chút ngượng ngùng, tuy rằng Lương Sơn Bá có thay nàng hướng ta giải thích, nhưng xấu hổ giữa chúng ta chưa
giải trừ, ta cũng không có tâm tình cùng nàng nhiều lời , hướng nàng
gật đầu thăm hỏi xong liền nhanh chóng rời đi.
Ở thời điểm ta giúp Lương Sơn Bá gánh nước , giờ cơm đã sớm xong, ta trở về trong
phòng nghỉ ngơi trong chốc lát trước, tự mát xa bả vai cho lưu thông
máu, đợi cho tốt hơn chút , mới chạy tới nhà bếp tìm đầu bếp Tô An muốn hai cái bánh nướng, ngậm bánh nướng lại vội vội vàng vàng chạy về
phòng ký túc xá đi luyện chữ. Lấy trình độ ta, nghe giảng bài đọc sách còn có thể miễn cưỡng hiểu chút, nhưng trong thế giới này viết chữ là
dùng bút lông , còn phải viết phồn thể, đối với ta người hiện đại
quen dùng bút bi để viết văn bản bằng giản thể mà nói, không khỏi
quá khó khăn .
Khụ khụ, nói thật ra , mang mao ( cái này mình hok biết là cái gì ) gì đó ta chỉ dùng qua chổi lông gà, dùng để
quét bụi , về phần bút lông… Kỳ thực ngay cả tư thế cầm bút ta cũng
kông biết , nhưng thứ này cũng không tiện đi tìm người thỉnh giáo,
chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Ta không dám luyện chữ trước mặt
người khác , sau khi xác định nhóm Mã Văn Tài đi tụ tập đá cầu,
một người lặng lẽ trở về phòng, luyện chữ.
Nghe nói thư viện Ni Sơn chỉ có sĩ tộc (