
i chúc mừng
của Lương Sơn Bá , tiếp theo lại quay đầu liếc mắt ta một cái. Ta bị
hắn trừng mạc danh kỳ diệu, thời điểm đang muốn trừng lại , Vương Huy Chi nhắc tới trong phòng hắn có một bộ tranh chữ thúc phụ đưa , muốn
cho ta hỗ trợ giám thưởng một chút, ta nghĩ đến buổi chiều có hẹn
luyện chữ cùng Tuân Cự Bá , liền cự tuyệt, Vương Huy Chi lại nói vừa
vặn, luyện chữ thì hắn có thể giúp chỉ đạo một chút. Được gia sư có
tiếng tự mình chỉ đạo tự nhiên là quá tuyệt, ta đang chuẩn bị đáp ứng, Mã Văn Tài lại lạnh lùng mở miệng nói:
“Diệp Hoa Đường, ngươi không phải nói buổi chiều cùng chúng ta chơi đá cầu sao?”
Hả , đá cầu ? Ta có nói qua sao?
Thấy ta chậm chạp không trở lời, Văn Tài huynh đột nhiên vung ống tay áo bỏ xuống một câu “Ngươi về sau đừng hối hận”, liền hầm hầm bỏ đi . Vương Lam Điền Tần Kinh Sinh phía sau vội đuổi theo, Vương Lam Điền còn nói
ta một câu gì, hắn thanh âm quá nhỏ, ta cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ
nghe được bốn chữ “Đồi phong bại tục” , đang muốn đuổi theo để hỏi,
Vương Huy Chi lại túm trụ ta, tỏ vẻ không cần để ý bọn họ, bản thân
không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Kế tiếp hắn cùng ta cùng đi ăn cơm trưa, buổi chiều thời điểm luyện chữ , Tuân Cự Bá cũng không
biết là xảy ra chuyện gì, nói là có việc, luyện vài nét bút liền vội
vàng cáo từ ly khai. Vương Huy Chi liền lại đây tự tay dạy ta tư thế
chính xác, nói ta phương pháp viết chữ không đúng, hẳn là như vậy như
vậy. Ta cuối cùng cảm thấy giữa hai người tựa hồ có chút quá mức thân
cận, định kéo ra khoảng cách với hắn, Vương Huy Chi lại buồn bực hỏi
ta sao vậy , giữa bằng hữu không phải đều là như thế này sao, có cái
gì không đúng , vẫn là nói, ta căn bản không có xem hắn như bằng hữu?
Thấy ta nghẹn lời, hắn lại an ủi ta nói không có việc gì không có việc
gì, mọi người đều là nam tử, không cần để ý chi tiết nhỏ này.
Hắn không thèm để ý không quan hệ, nhưng ta không được a. Mấy ngày kế
tiếp ta nỗ lực né tránh hắn, nhưng phàm là ta ở đâu, Vương Huy Chi liền tất nhiên sẽ xuất hiện. Thời điểm hắn giảng bài thì hoàn hảo, lúc
không giảng bài liền dứt khoát ngồi cùng bàn với ta ở trên ghế nghe
giảng bài, ăn cơm cũng theo ta cùng ăn, buổi tối ngủ hắn còn nói phòng
hắn rộng mở, nếu ta không ngủ bên kia có thể ngủ bên này. Ta cảm
thấy người này nhiệt tình quá mức, có chút chịu không nổi, Mã Văn Tài
cũng không cho ta sắc mặt hoà nhã sắc , Tuân Cự Bá Lương Sơn Bá đều
bởi vì hắn mà đối ta có chút xa lạ.
Phần ngoại viện lớn như vậy, lại tránh cũng tránh không khỏi, Vương Huy Chi luôn luôn chiếu cố ta
quá mức , ta cũng không thể đối đãi hắn giống bọn Vương Lam Điền
cự tuyệt thẳng như vậy, thế cho nên mấy ngày này tâm lực mệt nhọc hết sức, một ngày đang ở trên giảng đường nửa chết nửa sống nghe giảng bài , Trần phu tử đột nhiên vội vàng rời đi, sau khi trở về liền nhanh
chóng đi lên bục giảng, nói cho chúng ta biết thư viện vì lợi ích cho
việc học của chúng ta , quyết định mời Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên
Minh đến giảng bài.
Nhóm học sinh tức thì hưng phấn đứng lên,
ta nghe Lương Sơn Bá đang cao hứng nói với Chúc Anh Đài việc Đào Uyên Minh không chịu cúi đầu khom lưng với Ngũ Đấu Thước , người sau lại
không biết vì sao không quan tâm đến bộ dáng hắn. Lúc này phu tử ý bảo mọi người an tâm một chút chớ loạn, lại tỏ vẻ Đào tiên sinh thích sơn thủy, cư vô định sở (không ở cố định), nên hắn muốn phái vài vị học sinh xuống núi đi tìm, hỏi ai muốn đi, mọi người lập tức ào ào nhấc
tay. Nhưng Trần phu tử lại nói cho mọi người, mấy ngày nay triều đình
phái quan viên tới đánh giá nhân phẩm, sẽ đi đến thư viện , nếu xuống
núi đi tìm Đào Uyên Minh, sẽ lỡ mất cơ hội được triều đình chọn lựa .
Đám người vừa nghe bỏ lỡ mất cơ hội tốt, lập tức ào ào tỏ vẻ không đi .
Ta đối với chuyện làm quan không có hứng thú, lại thấy không có người
muốn đi, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt có thể thoát khỏi Vương Huy Chi , lúc này giơ tay lên tỏ vẻ ta đi. Lúc này cố tình Chúc Anh Đài cũng giơ
tay lên , quát to một tiếng “Phu tử ta đi!” Hai người chúng ta đều sửng sốt.
Trần phu tử lại không thèm để ý, gật gật đầu khen ngợi
nói: “Hảo. Vậy liền quyết định Diệp Hoa Đường cùng Chúc Anh Đài đi tìm
Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh. Bất quá , nhiệm vụ lần này gian khổ, không bằng lại phái một người đi trước, các vị học sinh, các ngươi có
ai nguyện ý đồng hành cùng hai người bọn họ a?”
“Ta! ! !”
Ba người đồng thời nhấc tay, làm cho đầu cơ trục lợi Trần phu tử sửng
sốt, đầu tiên bài trừ một vị nói: “Nha, Huy Chi huynh, ngài ở trong thư viện làm giạc viên khách mời , sao có thể để ngài xuống núi bôn
ba ? Để bọn học sinh đi là được rồi.” Thừa lại hai vị là Mã Văn Tài cùng Lương Sơn Bá, Trần phu tử khụ một tiếng, hướng chúng ta nói:
“Chúc Anh Đài, Diệp Hoa Đường, các ngươi tự chọn đi . Kết quả là muốn tuyển Mã Văn Tài ? Hay là Lương Sơn Bá ?”
“Lương Sơn Bá!”
“Mã Văn Tài!”
Ta cùng Chúc Anh Đài đồng thời hô lên