
, vội vàng
khiêm nhường nói, “Huynh đài nếu là phẫn nữ trang, khẳng định cũng là
thập phần làm người ta kinh diễm .”
Vương Huy Chi: “…”
“Không biết Diệp huynh là nhân sĩ nơi nào , xưa nay thích làm cái gì?” Hắn rất nhanh chuyển đề tài, hướng ta hỏi.
“A? À, ta là học sinh Ni Sơn thư viện , hôm nay rảnh…” Ta nói còn chưa
dứt lời, Vương Huy Chi đột nhiên nhảy vọt lại đây, nhanh chóng cầm
chặt hai tay ta, một mặt kích động nói: “Nguyên lai Diệp huynh đúng là
học sinh thư viện, thật sự là quá khéo ! Tiểu sinh sống gần hai mươi
năm, đúng là chưa từng tiến vào thư viện, cũng coi như là chuyện ăn
năn lớn nhất đời này . Tại hạ hôm nay cùng Diệp huynh gặp nhau, thấy thập phần hợp ý, thực có cảm giác hận gặp nhau quá trễ . Không biết ngày sau có cơ hội đến thăm Ni Sơn thư viện, Diệp huynh nguyện cùng
tiểu sinh xúc tất trường đàm (đàm luận lâu dài) , cùng học bài
không?”
“A, hảo hảo, Vương huynh có thể hay không trước buông ra a…” Ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Vương Huy Chi đánh gãy . Hắn tiếp
tục cầm lấy tay ta, trên mặt lộ ra thần sắc cao hứng , bắt đầu theo ta nói phụ thân hắn hi vọng cỡ nào hắn có thể nghiêm cẩn học tập công
khóa, Diệp huynh nếu trợ giúp ta thật sự là quá tốt, Diệp huynh thật
sự là người tốt, không biết Diệp huynh nhà ở nơi nào , bình thường
thích ăn cái gì, phòng ở là phòng đơn hay là giường ghép, thích uống
trà nóng hay là ấm , buổi tối ngủ đã từng thấy cú mèo hay quạ đen ngoài cửa sổ ? … …
Ta xem thằng nhãi này tin chắc ta là nam
tử, liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại bị hắn liên tiếp đặt ra những
cây hỏi mạc danh kỳ diệu đến đầu cháng váng não trướng lên, bất tri
bất giác bị thằng nhãi này đưa bên giường, tiếp tục cầm lấy tay ta bắt
đầu giảng giải chu dịch bát quái cho ta xem trình diễn kỹ thuật nắm xương bàn tay , hắn còn nói mặc những bộ hỉ bào màu đỏ
vào mùa hè có ảnh hưởng không tốt cho cơ thể . Người này thật sự quá nhiệt tình , ta vốn có chút khó tiếp nhận , nhưng hắn nói lại
thật sự rất thú vị, làm cho người ta không tự giác bị cuốn hút vào . Lúc này ngoài phòng đột nhiên có người khụ một tiếng, ta còn chưa
định thần lại, lăng lăng hướng ngoài phòng xem, Vương Huy Chi lại
ngay lập tức đã nhảy ra ngoài trước , chắp tay hướng về phía cửa:
“Nhị tẩu.”
Ta: “…” Bát tự còn chưa có trao đổi , trước kêu lên tẩu tử . Tạ Đạo Uẩn
hiển nhiên cũng bị một tiếng này của hắn làm cho có chút không biết
làm sao, dừng một chút mới trả lời: “Khách khí . Không biết ngươi cùng
bằng hữu của ta , ở trong phòng tán gẫu cái gì mà hăng say như
vậy?”
“Tại hạ cùng Diệp huynh vừa thấy đã hợp ý, đang đàm luận một ít thi từ ca phú. Diệp huynh giải thích tuyệt luân, thực làm tiểu
sinh xấu hổ.” Vương Huy Chi ngậm miệng không đề cập tới việc hắn nói
cho ta những chuyện kỳ quái , lại hướng ta thi lễ, không biết từ nơi
nào lấy ra một cây quạt, đi thẳng ra cửa. Ta đột nhiên chú ý thấy giày
của hắn còn ở bên giường chưa có mang, lại nhìn ra cửa, tên kia quả
nhiên là chân trần hành tẩu, thế nhưng không có chút không ổn , thản
nhiên đi ra ngoài cửa , xa xa còn có thể nghe được thanh âm hắn ngâm thơ . Ta cầm hài lên định chạy ra cửa đưa cho hắn , lại bị Tạ Đạo Uẩn ngăn lại, lắc lắc đầu.
“Vương Huy Chi trời sanh tính không
biết kiềm chế , ngươi không cần để ý đến hắn, hắn muốn mang hài thì sẽ mang .” Nói xong , nàng lại lo lắng hỏi ta nói với hắn cái gì. Ta tỏ vẻ không có việc gì, Vương Huy Chi biết ta là nam tử, sẽ không phát sinh
vấn đề lớn gì. Tạ Đạo Uẩn thở dài, cũng không nói cái gì, chỉ kêu ta
nhanh thay nam trang trở về thư viện .
Thời điểm ở cửa
xuất môn , ta lại gặp Vương Huy Chi, chân hắn đã đổi giầy mới , thấy
ta đã đổi nam trang, liền tán thưởng khích lệ một phen, nói ta “Vùn vụt như nhạn múa, phảng phất như mây vờn bên trăng”, ta không hiểu cảm thấy từ này có chút quen tai, nhưng bình thường học không tốt, suy nghĩ
nửa ngày cũng không thể nhớ tới ý tứ văn vẻ bên trong, Vương Huy Chi
liền nhìn ta cười, nói vừa vặn cùng đường với ta , muốn đưa ta trở
về thư viện . Kết quả lời này vừa vặn bị ca hắn Vương Ngưng Chi nghe
được, bỏ xuống câu “Đồng cái gì lộ, theo ta trở về”, một phen mạnh mẽ
lôi đi rồi.
Tạ Đạo Uẩn hướng ta lắc đầu thở dài, an bài xe ngựa muốn trực tiếp đưa ta trở về thư viện, bị ta cự tuyệt . Cách buổi tối còn có một đoạn thời gian, ta tính toán thừa dịp cơ hội này đi dạo
thành Hàng Châu , mua chút đồ dùng, kết quả ở trên đường lại đụng phải Mã Văn Tài. Hắn đang cưỡi một con ngựa cao to ở trên đường , nhìn thấy ta liền lại đây, không khách khí hỏi ta ngày hôm nay đã đi đâu ? Hắn ở thư viện đợi ta nửa ngày, sau lại xuống núi tìm ta cũng tìm không thấy.
Ta có chút kỳ quái, không rõ hắn tìm ta làm gì. Mấy ngày nay quan hệ hai
người rất căng thẳng, con người ta không thể nào che dấu cảm xúc
được, nếu đối hắn có ý kiến, liền khó tránh khỏi sẽ không quan tâm
hắn, Mã Văn Tài cũng sẽ không tìm ta nói