
nữ nhân mất cân đối nội tiết tố”.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiêu Mộc như đang nhìn chính mình, khóe miệng là nụ cười rất nhỏ không dễ nhận ra.
Diêu Bội Chi vỗ vai Tiêu Mộc và Đỉnh Phong, nói: “Cùng ăn trưa nhé. Hôm nay
tớ đã nói bác Trương nấu cơm của hai người, không cho phép từ chối”.
Đỉnh Phong thấy thái độ kiên quyết của Bội Chi thì cũng không tiện từ chối, gật đầu một cái.
Vừa rôi Đỉnh Phong không chú ý, trong phòng khách vẫn có một người, gương mặt hòa ái, chắc là bác Trương mà Diêu Bội Chi nói.
Có lẽ bác Trương rất hòa ái nhân hậu, sau khi thấy Đỉnh Phong quan sát ông, ông còn cười một cái với cô.
Đi theo Diêu Bôi Chi đến phòng ăn nhà cô ấy, trên bàn đã bầy thức ăn phong phú làm Đỉnh Phong nuốt nước bọt.
Cảm giác giống như mãn hán toàn tịch.
[1'> mãn hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử
Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa
người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp
nơi ở Trung Hoa (theo wikipedia)
Gà vịt thịt cá không thiếu thứ gì, còn có một vài món mà Đỉnh Phong chưa thấy qua bao giờ. Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đối với chuyện này giống như đã thành thói quen, lập tức ngồi xuống.
Bác Trương đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, sắp ra trước mặt ba người.
Đỉnh Phong nghĩ, mấy người nhà giàu hình như đều có thói quen “Ăn không nói
chuyện, ngủ không nói chuyện”, vì vậy cô đành ngây ngốc gắp món ăn trước mặt mình, chăm chú ăn cơm, một câu cũng không nói.
Thấy trong chén bỗng nhiên có nhiều hơn một miếng cá, Đỉnh Phong nhìn về phía Diêu Bội Chi.
Bội Chi cười cười với cô, mắt hạnh mang theo tia sáng xinh đẹp: “Cá um
tương này ăn rất ngon, tớ thích nhất món này đấy, cậu cũng nếm thử một
chút đi!”
Đỉnh Phong gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, cảm giác
thịt cá đang dần dần tan ra, còn có vị thơm của nước sốt tương, khiến
cho đôi mắt to tròn của cô sáng lên, Đỉnh Phong giơ ngón tay cái nói:
“Ngon tuyệt!”
Giống như là bị vẻ mặt của Đỉnh Phong lây nhiễm, mắt hạnh của Diêu Bội Chi cũng nheo lại, trông rất vui vẻ.
Không bị cấm nói chuyện, Đỉnh Phong cũng không còn băn khoăn gì nữa, vui vẻ gắp thức ăn, ăn đến vô cùng sung sướng.
Tiêu Mộc còn chưa ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống, ánh mắt dừng ở trên
người của Đỉnh Phong đang vui vẻ gắp thức ăn, mắt phượng tinh xảo ánh
lên một tia đạm mạc không giống mọi ngày.
Đỉnh Phong ngẩng đầu, liền chạm phải con ngươi tối đen như mực của Tiêu Mộc.
Thịch —— Thịch ——
Cô giống như là nghe thấy tiếng trái tim mình đang nảy lên một cách kịch
liệt, trong lòng như có giọng nói đang gào thét: a a a a a ! Tiêu Mộc
đang nhìn mình! Tiêu Mộc đang nhìn mình nha!
Chỉ thấy, khóe miệng của Tiêu Mộc đột nhiên giương lên, môi mỏng khẽ mở, nói: “Đỉnh Phong, kẽ răng của em bị dính rau kìa!”
Đỉnh Phong lại nghe được âm thanh cõi lòng mình tan vỡ.
Hình tượng của mình, hình tượng của mình a, con mẹ nó, một chút cũng không còn tồn tại!
Cô vội vàng chạy vào toilet, súc miệng rửa sạch kẽ răng, sau đó mới đỏ mặt đi ra ngoài.
Kỳ thực, nếu đổi lại là một nữ sinh khác, có lẽ sau khi bước ra từ trong
toilet sẽ không còn tâm trạng nào mà ăn nữa, nhưng Đỉnh Phong cảm thấy
hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Mộc đã trở nên kinh khủng đến mức
tận cùng rồi, còn giả bộ thục nữ làm gì nữa, huống hồ, nhìn đến những
món ăn trước mặt, đều là những món mà khó khăn lắm cô mới có cơ hội được ăn.
Vì thế, cô nói với bác Trương: “Cho cháu xin một chén cơm nữa!”
Diêu Bội Chi trông rất vui vẻ, nhiệt tình nói thẳng: “Cứ ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!”
Đỉnh Phong cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi ăn hết ba chén cơm, cô mới thỏa mãn buông đũa xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, cô nghi hoặc nhìn về phía
Tiêu Mộc, không phải là mười hai giờ anh ấy sẽ trở về sao? Tại sao vẫn
còn ở đây?
Thôi, quan tâm anh ta làm gì, cô cảm thấy, việc quan trọng nhất bây giờ, chính là phải tiêu hóa hết số thức ăn mình đã ăn vào.
Đỉnh Phong cảm giác mình sắp bị no chết rồi.
Diêu Bội Chi cười vui vẻ nói: “Đỉnh Phong, cậu thích thức ăn của bác Trương
như vậy, hay là ở lại ăn bữa chiều nữa đi, nhà mình từ lâu đã không có
nhiều người tới như vậy rồi!”
Đỉnh Phong lắc đầu: “Bội Chi, tớ
cũng muốn ở lại, nhưng mà chiều nay ba của tớ có chút việc, bảo tớ về
sớm một chút, cho nên. . . . thật xin lỗi!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Bội Chi thoáng qua một tia thất vọng, nhưng vẫn nói: “Không sao, không sao đâu!”
Đỉnh Phong đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, mình đến đây lâu như vậy, hôm nay
còn là ngày nghỉ, tại sao lại không thấy cha mẹ của Diêu Bội Chi?
Nhưng cô không đem điều này hỏi ra khỏi miệng.
Diêu Bội Chi để cho Tiêu Mộc dẫn Đỉnh Phong về, Đỉnh Phong vốn muốn cự
tuyệt, nhưng lại thấy Tiêu Mộc hình như không có ý định phản đối, tự
nhiên cũng hăng hái vui vẻ đi theo sau anh.
Cũng không biết Tiêu
Mộc vừa rồi nh