
i, hắn có thể nào không uể oải?
Hắn là đứa con, hắn là chồng trước của cô.
Hai nữ nhân này từng coi hắn là trung tâm thế giới.
Kỳ Mại Khải mặt bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng nữ nhân từ trong phòng đi ra.
"Chưa ăn no sao?" Lương Nhược Du hỏi, hắn thật giống cẩu đại tiện ( đây là cái mà con chó nó thải ra . Nói đến đây chắc ai cũng hiểu . Chị Nhược Du này thật ác), mặt siêu thối.
"Ăn rất no." Hắn lạnh lùng đáp.
"Ác... Kia như thế nào vẻ mặt không vui?"
Hắn cần biểu hiện ra bộ dạng vui vẻ sao? Kỳ Mại Khải mặt không chút thay đổi, chỉ bốn phía một vòng, hỏi: "Thành tích cũng không tồi?"
Lương Nhược Du dương khóe miệng, đôi mắt tỏa sáng không dấu được vẻ đắc ý, đột nhiên phát hiện bao nhiêu câu khen ngợi của chồng trước đều kém câu này "Thành tích cũng không tồi ", a, loại thoải mái này chính là khoái hoạt..."Cũng không tệ lắm đi, tôi có một đám cùng nhau làm việc chính là đồng bọn của tôi."
Hắn khoát hai tay , mày mặt nhăn đến có thể đè chết một con muỗi."Cô rất vui vẻ khi có được hết thảy sao?"
Cơn tức làm chi lớn như vậy a..."Tôi không nên vui vẻ sao? Đây là thành quả to lớn của tôi mà!"
Hắn hừ lạnh một tiếng."Sau khi rời tôi đi, cô làm được như vậy cũng không tồi đi!"
Ai nha, hắn là không vui cái gì? Hay là muốn xem cô quá thảm như vậy hắn mới vui vẻ?
Tục ngữ nói đối với, nam nhân đều là ăn no ấm tư dâm dục đích tên(ý nói : nam nhân đã ăn no rồi thì tiếp theo sẽ nghĩ đến XX . Mình không tin thế giới có câu tục ngữ như vậy), nếu ăn no , hội muốn làm cái gì đó? Tiểu bạn gái trẻ trung , xinh đẹp bị bà bà đuổi tới phòng khách lầu ba, hắn một mình ở tại phòng khách lầu hai, ai, đáng thương cho cái nam nhân này, cừu con (Sax , mình không tin bà Hạ Lâm lại là cừu con,sói già mới đúng) ngon miệng ở trước mắt lại không ăn được . Bà bà thật sự thực hiện quá mạnh mẽ , không ai ngăn cản được, nhưng, nói thật, so với việc sống cùng mái nhà với chồng trước, nàng tình nguyện giúp hai người đây thỏa nỗi tương tư, đưa bọn họ vào khách sạn ở nội thành.
Sáu năm không gặp con người này, có nên trông nom nội tâm đang gợn sóng của hắn, có nên trông nom hắn hay không cô liền khẳng định : cô thà rằng duy trì quan hệ xa lạ như vậy.
Lương Nhược Du bình tĩnh nhìn tuấn nhan chồng trước, trầm giọng nói: "Nội thành có một khách sạn thương vụ, đầu năm trước mới khai trương, tinh xảo lại sạch sẽ, lão bản là khách hàng cũ của tôi, tôi có thể giúp anh cùng Hạ tiểu thư ‘ kiều ’ một lúc, về phần bà bà bên kia ta sẽ thu phục, bà bà luôn luôn ngủ sớm, chờ bà lên lầu, anh cùng Hạ tiểu thư là có thể đi rồi."
Ngữ khí của cô thoải mái, thậm chí có chút tuyệt tán thành, giống như hy vọng vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn.
"Tôi không phải khách du lịch." Hắn nói, giọng điệu cũng rất lạnh.
Cô nhún nhún vai, biểu tình thực giọng mỉa mai."Vậy anh đến Hoa Liên làm cái gì? Lên tòa án sao?"
Hắn thẳng tắp nhìn cô, tuyên bố chuyện chính mình tại sao lại phải đến Hoa Liên."Tiểu Vũ có chuyện. Cô phải biết, đây mới là lí do quan trọng tại sao tôi đến Hoa Liên."
"Tiểu Vũ làm sao vậy?" Lương Nhược Du nhíu mày, giọng mỉa mai nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình gì .
Kỳ Mại Khải theo túi áo sơmi lấy ra một tờ văn kiện, đưa cho vợ trước.
Lương Nhược Du nín thở đem văn kiện mở ra, biến vẻ mặt cô trở nên lo lắng, đọc lên là thư từ bệnh viện Đài Bắc, thư chứng minh từ bác sĩ, chứng minh đối tượng cô cũng không nhận ra là ai, chứng bệnh gồm có một số chỗ có vết bầm tím cùng một ít danh từ y học, hình như là xét nghiệm vết thương, nàng ngẩng đầu, không rõ cho nên nhìn chồng trước.
"Tiểu Vũ cùng đồng học đánh nhau, đối phương cha mẹ mang đứa nhỏ đi xét nghiệm thương tích, chuẩn bị đưa ra kiện."
"Kiện? !" Lương Nhược Du cả người vô lực ngồi xuống ghế, văn kiện trong tay rơi xuống, cô chỉ ngây ngốc nhìn xuống đất đã thấy gió mang tờ giấy xét nghiệm thổi tới đình viện phía bên kia, lại vô lực thu hồi ——
"Tiểu Vũ mới sáu tuổi..." Cô đôi môi run rẩy nói.
"Pháp luật phía trước mỗi người ngang hàng, chứng cớ vô cùng xác thực, đối phương là có thể đưa ra kiện."
Kỳ Mại Khải nhìn vợ trước, cảm nhận được sự khiếp sợ cùng đau lòng của cô, sáu năm chia lìa, quan hệ của hai người cho dù có đến băng điểm, nhưng đối với Tiểu Vũ, tâm tình của bọn họ là giống nhau, thân là cha mẹ, đứa nhỏ hỉ nộ ái ố, bọn họ có thể trực tiếp nhất cảm nhận được.
Cô lắc đầu, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể nhận."Tiểu Vũ như thế nào có thể cùng đồng học đánh nhau? Lão sư nói với tôi hắn cùng đồng học cảm tình đều tốt lắm..."
Hắn nghiêm mặt tiếp tục thuyết minh: "Mấy ngày hôm trước vườn trẻ tổ chức ngày lễ No-el, từng tiểu bằng hữu đều phải lên đài biểu diễn, có một bạn học biết mẹ của Tiểu Vũ không có tới, liền châm biếm hắn, nói hắn mặc dù là diễn viên, nhưng đến xem biểu diễn chỉ có ba ba cùng bà nội, còn nói rất nhiều lời không dễ nghe, Tiểu Vũ thực tức giận, cho nên ở phía sau khán đài cùng đồng học đánh lên, hắn diễn tinh linh vương, trong tay có vũ khí quyền trượng , sau đó chính là xét nghiệm vết thương, tiểu vũ hội cùng đồng học đánh nhau là bởi vì ch