Ly Hôn Rồi Yêu

Ly Hôn Rồi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322830

Bình chọn: 10.00/10/283 lượt.

à còn đau lòng vì việc vừa rồi.

Tôi ôm Tiêu Tiêu ngồi lên đùi, dịu dàng vuốt tóc nó, nói: “Tiêu Tiêu rất muốn mẹ sao?”

Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn tôi, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Không ạ.”

“Hả?” tôi có chút giật mình, “Vậy tại sao lại khôngvui?”

“Bởi vì nhìn mẹ rất buồn, Tiêu Tiêu biết nhất định là vì mẹ nhớ Tiêu Tiêu rồi! Con không muốn mẹ buồn, vì mỗi lần như vậy, mẹ nhất định sẽ trộm khóc một mình rất khổ sở!”

Tôi ôm chặt Tiêu Tiêu, đứa bé này trưởng thành quá sớm rồi.

“Ba, tại sao ba lại bỏ mẹ?”

Tôi bất ngờ, không biết phải nói gì, không biết Tiêu Tiêu đã từng hỏi Hân Ngôn như vậy chưa, nếu có thì em trả lời thế nào, nhưng mà tôi biết, đối với một đứa bé hiểu chuyện như vậy, không cần phải nói vài lời qua loa để lấp liếm.

“Bởi vì ba đã làm sai, khiến mẹ không vui, cho nên mẹ không muốn ở cùng ba nữa.”

“Ba nói xạo!” Tiêu Tiêu phồng mang trợn má nói, hình như đang giận tôi.

“Sao Tiêu Tiêu lại nói vậy?”

“Mẹ không có giận ba đâu, mẹ thường nửa đêm len lén nhìn hình đám cưới của ba và mẹ mà rơi nước mắt, Tiêu Tiêu biết mẹ nhất định là đang nhớ ba!”

“Hả?” nghe vậy, tôi thật bất ngờ.

Em hận tôi như vậy, hận sao không thể đưa tôi vào chỗ chết, vậy mà còn giữ hình cưới của chúng tôi, còn nhìn hình mà rơi lệ? Vì sao?

“Ba!” lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo vạt áo tôi.

“Ừ, sao vậy?”

“Ba và mẹ không thể ở cùng nhau sao? Cả Tiêu Tiêu nữa! Như vậy nhất định mẹ sẽ rất vui vẻ.”

“Tiêu Tiêu, rất nhiều chuyện bây giờ con không hiểu được đâu!” tôi bất đắc dĩ nói, “Tóm lại chuyện của ba và mẹ Tiêu Tiêu đừng hỏi nữa, mặc kệ ba và mẹ có ở chung không, thì Tiêu Tiêu vẫn mãi là bảo bối của ba và mẹ.....”

Ăn cơm tối xong, tuyết bắt đầu rơi, đó là trận tuyết đầu của năm nay, tuyết rất nhiều, làm như muốn rơi hết tuyết của cả năm trong một đêm này, không bao lâu đã có một lớp tuyết đọng thật dày trên đất.

Đọc xong tài liệu, đã 9h 30, tôi lên lầu, xem thử Tiêu Tiêu có ngủ đúng giờ không.

Chưa vào phòng, đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Đã trễ thế này, Tiêu Tiêu còn nói chuyện với ai?

Tôi đẩy cửa ra, thấy Tiêu Tiêu đang ngồi trên giường, trong tay cầm ống nghe điện thoại.

“Tiêu Tiêu, trễ như vậy, sao con còn chưa ngủ? Gọi cho ai vậy?”

“Mẹ......” Tiêu Tiêu quay đầu nhìn tôi, thận trọng trả lời.

Hân Ngôn! Tiêu Tiêu đang gọi điện thoại cho em? Ngoại trừ kinh ngạc, tôi không khỏi có chút tức giận.

Buổi chiều mới nói với nó xong là không cần dây dưa chuyện của tôi và Hân Ngôn nữa, thế mà giờ lại.......

Tôi cầm lấy ống nghe trong tay Tiêu Tiêu, giận dữ mắng : “Đã nói con không được gọi điện thoại cho mẹ rồi mà, con không nghe thấy sao? Đứng dựa tường cho ba....”

“Hu hu ......... Ba......” không biết Tiêu Tiêu có phải bị tôi hù sợ không mà lập tức khóc lên.

“Vũ Minh, Vũ Minh anh nghe tôi nói, đừng hung với Tiêu Tiêu!” Hình như bên kia Hân Ngôn cũng nghe thấy tiếng Tiêu Tiêu khóc, khẩn trương la lên.

Hân Ngôn, em phải có hạnh phúc của riêng em.

“Diệp Hân Ngôn, trước khi tới chủ nhật tuần sau, nếu không có việc gì quan trọng em không cần liên lạc với Tiêu Tiêu!” nói xong, tôi cúp điện thoại.

“Tiêu Tiêu.....”, xoay người, thấy Tiêu Tiêu đang ngoan ngoãn đứng dựa tường sụt sùi khóc, nhất thời thấy đau lòng.

Kéo nó đến bên cạnh, lau nước mắt, “Tiêu Tiêu vừa rồi ba giận quá nên la lớn một chút, không sao đâu, không phải ba không cho con gọi điện cho mẹ, chỉ là về sau nói trước với ba một tiếng được không?”

“Dạ!” Tiêu Tiêu hít mũi đồng ý.

Tôi hôn trán nó, ôm nó lên giường, đắp mền lại, “Được rồi, giờ ngủ đi!”

Dỗ Tiêu Tiêu xong, xuống lầu chuẩn bị tới phòng làm việc đọc tư liệu, thì ngoài cửa truyền đến tiếng la của Hân Ngôn, ngay sau đó liền thấy em hung hăng vọt vào.

Hỏi người làm xong liền xông thẳng lên phòng Tiêu Tiêu.

Thật là......

Thời tiết tệ như vậy, sao không chú ý an toàn của mình mà chạy qua chứ?

Hân Ngôn, chẳng lẽ em thật sự cho là anh sẽ ngược đãi con chúng ta sao?

Tôi theo sát phía sau, đang muốn nói với em Tiêu Tiêu đã ngủ, đừng làm ồn, nhưng lúc cửa phòng mở ra, Tiêu Tiêu lại đang đứng thẳng ở góc tường.

“Mẹ.......oa.....” vừa thấy Hân Ngôn, Tiêu Tiêu lập tức khóc rống lên.

Bộ dáng đáng thương, khác hẳn lúc ở chung với tôi, trông cứ như hai người.

Hân Ngôn vô cùng khẩn trương vừa an ủi vừa kiểm tra xem Tiêu Tiêu có bị đánh không, sau đó còn bị Tiêu Tiêu quấn lấy không cho đi.

Đứa nhỏ này..... Mới bây lớn đã tinh ranh như vậy, sau này còn đến mức nào nữa!

Hân Ngôn:

Thức dậy đã hơn 8h, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa. Qua một lúc lâu mới nhận biết được nơi đây là nhà anh. Yên lặng cảm thụ hơi thở của anh phiêu đãng trong không khí, mơ hồ lộ ra lạnh nhạt.

Người bị tôi hù dọa tối qua bưng bữa sáng đến cho tôi, sandwich nướng và sữa tươi thơm lừng, đây là thói quen của học sinh thời nay. Nhưng 2 năm qua, tôi đã không còn thích loại thức ăn dành cho thiếu nữ này nữa, chỉ có cà phê đen đậm đặc mới có thể giúp tôi giữ vững tỉnh táo và trấn định.

Mở tivi nghe tin tức, thuận tiện tán gẫu đôi câu, thì ra người đó tên là Quy, mọ


XtGem Forum catalog