
ể Diệp Thị bị thu mua với giả rẻ đâu!”
“Hân Ngôn, cô lý trí một chút, cô vào tù rồi còn Tiêu Tiêu phải làm sao? Cho dù Diệp Thị bị thu mua, ít nhất cô còn chút vốn, ngày sau có thể làm lại. Bây giờ chỉ có Duy An là có thể giúp được cô thôi. Chuyện này. E là..... Vũ Minh sẽ không nhúng tay vào!”
Nghe cô ta nhắc tới Vũ Minh, lửa giận trong tôi càng bốc cao, “Thư Lệ Nhã, cô chớ nhắc tới người đàn ông kia trước mặt tôi!”
“Hân Ngôn, cô.........” Lệ Nhã chợt đứng lên, bụng đụng trúng góc bàn, lập tức co quắp nằm trên mặt đất. “A........ Cứu mạng , bụng tôi đau quá......”
Vũ minh:
Hai ngày liên tiếp, tôi bận rộn vì chuyện Hân Ngôn, Lệ Nhã vẫn luôn bên cạnh tôi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Nhã, lòng tôi rất đau xót.
Cuối cùng cũng xong, cho dù tòa án có định tội, nhiều lắm là xử án treo. Xác định Hân Ngôn sẽ không bị ngồi tù, lòng tôi an tâm không ít.
Vào ngày Hân Ngôn được thả, nghe nói Diệp Thị lại có chuyện, Lệ Nhã bị gọi tới công ty.
Bôn ba hai ngày, khó có được ngày nghỉ, không ngờ tôi lại nhận được tin Lệ Nhã phải vào viện vì sảy thai.
Nhận được cú điện thoại này, nói thật tôi bất ngờ nhiều hơn là lo lắng, qua lại với Lệ Nhã thời gian không ngắn, không ít lần phát sinh quan hệ. Nhưng từ sau lần Hân Ngôn mang thai, tôi rất lưu ý vấn đề này.
Cũng không phải tôi không thích Lệ Nhã mang thai con của tôi, nhưng dù sao còn chưa tới mức bàn về đám cưới mà có thai thì rất phiền phức.
Nếu cẩn thận mấy cũng có sơ sót thì chỉ có thể là lần Hân Ngôn phá thai, tôi uống rượu say kia thôi........
20 phút sau, tôi đã chạy tới phòng bệnh. Lệ Nhã đang nằm trên giường truyền dịch, trông rất suy yếu. Lệ Nhã nhắm mắt, nhưng lông mi run run chứng tỏ cũng không có ngủ.
Hân Ngôn đang ngồi bên giường bệnh, mắt đỏ bừng. Thấy tôi, không nói gì, tự động đứng lên nhường ghế.
Thời điểm này dĩ nhiên tôi không đoái hoài gì tới Hân Ngôn, bước nhanh đến bên giường.
“Lệ Nhã.......”
Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng. Lệ Nhã lập tức mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, hồi lâu tựa như rốt cuộc nhận ra đó là tôi, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng, cả người run rẩy.
Kiểu khóc không ra tiếng này làm tôi đau đớn, ôm Lệ Nhã vào lòng.
“Lệ Nhã, đừng khổ sở, quan trọng nhất em không có việc gì là tốt rồi.”
“Vũ Minh.... Con chúng ta..... Con chúng ta...... Không còn rồi.......”
“Anh biết, anh biết, không quan trọng. Bác sĩ đã nói thân thể em vẫn tốt, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này vẫn có thể có con.”
Ai ngờ tôi vừa nói vậy, Lệ Nhã càng khóc dữ hơn.
“Đều tại... Đều tại..... Em không tốt..... Em không nên cãi nhau với Hân Ngôn.... Vũ Minh........ Thật xin lỗi...... Nếu biết đang mang thai..... Em chắc chắn sẽ không bất cẩn như vậy...........”
“Cãi nhau với Hân Ngôn? Không cẩn thận?” nghe ra chút đầu mối, tôi vội vã hỏi tới, ánh mắt bất giác hướng về Hân Ngôn.
“Em......” Lệ Nhã dường như bị tôi dọa sợ, không dám nói gì nữa, bắt đầu qua loa, “Là..... Là ngoài ý muốn, lúc ấy....em và Hân Ngôn.... Bàn chuyện công ty, Hân Ngôn hơi kích động, em không cẩn thận té......”
“Lệ Nhã, em cảm thấy anh sẽ tin những lời này sao?” nhìn ánh mắt của Lệ Nhã, kẻ ngu đều biết Lệ Nhã đang nói dối.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Hân Ngôn?
Không, mặc dù Hân Ngôn không muốn tôi và Lệ Nhã ở chung, với cá tính của Hân Ngôn, không đến mức làm ra chuyện hèn hạ như vậy.
“Vũ Minh, anh nghe em nói, chuyện này không liên quan đến ai hết, là lỗi của em, em không làm tốt công việc, hại Diệp Thị lâm vào khủng hoảng, mới khiến Hân Ngôn tức giận như vậy........”
Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn về phía Hân Ngôn, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hân Ngôn không ngờ tôi sẽ đột nhiên chất vấn, nhất thời bối rối, “Là Lệ Nhã không cẩn thận đụng vào góc bàn.”
“Đụng vào góc bàn? Tự nhiên sao lại đụng vào góc bàn? Vừa rồi cãi vả là vì chuyện gì?”
Tôi không muốn tin chuyện Lệ Nhã xảy thai có liên quan đến Hân Ngôn, nhưng tình huống trước mắt, không tin không được.
“Lâm Vũ Minh, anh hỏi vậy là có ý gì? Lệ Nhã không phải là con nít, tại sao đột nhiên đụng vào góc bàn sao tôi biết được? Chẳng lẽ phải nói là tôi đẩy cô ta anh mới tin? Tôi và cô tay cãi nhau là vì cô ta có ý hợp tác với Duy An, muốn Diệp Thị sụp đổ, chẳng lẽ tôi mắng cô ta......a.....”
Không chờ Hân Ngôn nói xong, tôi không kiềm chế được tát Hân Ngôn một cái.
“Diệp Hân Ngôn,cô đừng không biết tốt xấu. Lúc đầu công trình Điệp Thúy Viên xảy ra vấn đề, nếu không nhờ Lệ Nhã cầu tôi, tôi cũng chẳng muốn quản. Sau cô cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi mới xảy ra chuyện thế này. Hai ngày nay, tôi và Lệ Nhã không ngủ không nghỉ chạy khắp nơi liên hệ giúp cô, bằng không cô nghĩ cố có thể dễ dàng ra ngoài như vậy sao? Mấy cái mánh khóe gì đó của cô và Duy An, tôi không muốn biết, đừng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Lệ Nhã.”
“Vũ Minh, anh......” Hân Ngôn lấy tay che bên má bị tát, nhìn tôi thật lâu không nói gì, sau đó xoay người chạy đi. Tôi thoáng thấy mặt Hân Ngôn đầy nước mặt.
Tôi cảm giác bàn tay bắt đầu nóng lên, tôi thừa nhận cho dù có tức giận hơn nữa, cũng không nên đánh phụ nữ, nhưng tôi không biết