
chút ngẩn ngơ.
“Hôm nay là lễ tình nhân, mọi người về từ sớm rồi, sao cô vẫn còn ở công ty?”
“Bởi vì mọi người đều vội đi hẹn hò, mà tôi mới tới tuổi nhỏ nhất, lại không có bạn trai, đương nhiên là phải ở lại hỗ trợ rồi.”
“Vậy cô ăn tối chưa?”
Tôi thường một khi bận rộn sẽ quên ăn cơm, trước kia đều là Hân Ngôn phụ trách mua đồ ăn về.
“Rồi ạ, tôi có đem theo bánh mì.”
Tôi đột nhiên nhớ lại, giờ cơm trưa cũng thấy cô gái này ngồi một mình ở phòng trà nước, gặm bánh mì uống trà, người đã gầy như que củi rồi mà còn.....
Dù gì cũng là thư ký tổng giám đốc, cho dù là người thử việc cũng không cần tiết kiệm như vậy chứ, làm như tôi ngược đãi nhân viên không bằng.
“Đi thôi, đi ăn.” Tôi bỏ tài liệu và laptop vào cặp, rồi nói.
“A?” Ngải Tật lập tức sửng sốt, ngây ngốc nhìn tôi.
“Cũng sắp xong rồi, còn một chút tài liệu tối về tôi xem là được, đã trễ, lễ tình nhân còn bắt cô làm thêm giờ, tối nay tôi mời cô ăn cơm.” Tôi giải thích.
“Vâng.” Ngải Tất ngơ ngác đáp lại, thậm chí vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích.
“Còn không mau thu dọn đồ đạc?” Tôi buồn cười nhắc nhở.
Đến lúc lên xe rồi, mặt Ngải Tất vẫn còn đờ đẫn, ước chừng là còn chưa tin những việc đang diễn ra.
“Thắt dây an toàn.” tôi nói, khởi động xe.
“A, vâng.” Ngải Tất lập tức hồi hồn, luống cuống thắt dây an toàn, làm tôi sém nữa cười ra tiếng.
Trên đường rất có không khí ngày lễ tình nhân, chẳng biết từ lúc nào mà ngày lễ của người phương tây lại phổ biến ở Trung Quốc như vậy.
Có lẽ tình yêu thật sự là chủ đề vĩnh hằng của loài người, nhìn nhà hàng nào cũng treo bảng ‘Bữa tối tình nhân’, đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi.
Công ty, sự nghiệp, hôn nhân, gia đình, con cái, năm đó tôi và Hân Ngôn không ngừng tất bận với những thứ này, đã quên mất ‘Lễ tình nhân’ là gì rồi.
Lượn một hồi, cuối cùng tôi dừng xe tại một nhà hàng Tây uy tín lâu năm, tôi là một người rất cố chấp và bảo thủ, nhiều năm như vậy vẫn chỉ thích mùi vị đồ ăn của nhà hàng này.
“Bên ngoài lạnh lắm, nhanh lên một chút.” Ném chìa khóa và tiền boa cho anh chàng ở bãi xe, tôi đi xuống, không quên nhắc Ngải Tất còn đang tò mò hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không ạ?” Người phục vụ khách khí hỏi thăm.
“Không.”
“Ngài đi mấy người ạ?”
“Hai người.”
“Rất xin lỗi, bây giờ chúng tôi hết chỗ rồi, hai vị có muốn đến khu nghỉ chờ một lát không ạ?”
Tôi nhìn lướt qua, hình như đúng là không còn chỗ trống thật, Ngải Tất biểu hiện có chút thất vọng.
Chuyện thế này không làm khó được tôi, lấy ra thẻ VIP từ trong ví đưa cho phục vụ.
Tôi thích nhà hàng này, trừ nó đã có từ lâu, một nguyên nhân khác là vì có chính sách thẻ VIP, ở đây có mấy phòng chuyên dành có thành viên VIP, cho dù đông khách cách mấy cũng sẽ không dùng những phòng này cho khách thường, đảm bảo lúc nào thành viên VIP cũng có chỗ.
“Xin lỗi ngài Lâm, vừa rồi thất lễ, mời ngài đến bên kia.” Nhân viên phục vụ thấy thẻ hội viên của tôi, liền cúi chào tạ lỗi, dẫn tôi và Ngải Tất đến phòng riêng.
“Hi, Vũ Minh, đã lâu không gặp.”
“Hi, Joyce.”
Bình thường quản lý nhà hàng, Joyce, sẽ tự mình tiếp đãi hội viên. Joyce là một cô gái gốc Hoa từ nhỏ sống ở Pháp, tôi quen Joyce trước khi biết Hân Ngôn, nên ở một mức độ nào đó có thể nói, Joyce đã chứng kiến đoạn tình cảm của tôi và Hân Ngôn.
Joyce nhìn Ngải Tất, hình như có chút kinh ngạc hỏi: “Dẫn bái gái mới đến dùng cơm?”
“Thư ký mới, hôm nay tăng ca, nhân tiện đi ăn cùng.”
“Ưu đãi ngày lễ tình nhân cho nhân viên?” Joyce cười nói.
“Ha ha, cứ cho là vậy đi! Hôm nay có món ngon nào giới thiệu thử!” tôi đổi đề tài.
“Có trứng cá muối, tôm hùm, tháng trước mới tuyển đầu bếp chính người Pháp đây là những món chuyên của hắn.” Joyce giới thiệu đều là những món tôi thường ăn.
“Nghe không tệ.” tôi gật đầu, cầm thực đơn hỏi Ngải Tất, “Muốn ăn gì?”
“À.... Tôi...... Cái đó.......” Ngải Tất nhìn thực đơn, mặt lộ vẻ khó xử, không có ý kiến.
Tôi nghĩ nếu chờ cô gái này tiếp tục do dự thì chắc đến khuya còn chưa ăn được, vì vậy chọn thay luôn, “Joyce, những món mà cô giới thiệu cho hai phần. Thêm một chai champagne.”
“Ok, hiệu anh thường uống đúng không?”
“Dĩ nhiên.”
Từng món lần lượt bưng lên, champagne cũng đã mở ra, tôi nhìn cô gái trước mắt chuyên chú thưởng thức món ăn trên bàn, vẻ mặt rất hạnh phúc, càng cực kỳ giống Hân Ngôn năm đó.
“Đinh....Đang........”
Tôm hùm được đem lên chưa tới 2 phút, Ngải Tất đã suýt nữa làm dao nĩa rơi xuống đất, may mắn rớt trúng khăn ăn.
Tôi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lúng túng của Ngải Tất, đang tiếp tục dùng dao và nĩa chiến đấu với con tôm một cách vụng về, nháy mắt ký ức tốt đẹp vừa rồi bị cắt đứt.
Tôi dở khóc dở cười, cảm thấy may mắn vì mình đã chọn phòng riêng.
“Cắt giúp tôi con tôm này.” Tôi nói với phục vụ.
“Vâng.” Phục vụ bưng đĩa đi, sắc mặt Ngải Tất nhắy mắt từ hồng chuyển thành trắng.
Hân Ngôn:
Vì có Tức Dạ, hôm nay gần như Tiêu Tiêu đã chơi hết các trò cảm giác mạnh trong khu vui chơi. Đối với những trò cảm giác mạnh đó, trước giờ tôi luôn ch