
lòng của cô không khỏi xuất hiện cảm giác mất mác
"Sự nghiệp của anh cũng không tệ nhỉ?"
"Ừ" Anh rất muốn lớn tiếng nói cho cô biết, anh đã thành công.
Anh đang kinh doanh công ty điện tử Âu Đạt (gọi tắt OTC) đã thành công đứng trên vững thị trường, sản phẩm cùng quy mô không ngừng mở rộng, doanh thu từng năm không ngừng tăng cao lập nên lịch sử. . . . . .
Vậy mà, mặc dù sự nghiệp thành công, tài phú không ngừng tích lũy, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều phụ nữ mơ ước, đáng tiếc sâu trong nội tâm của anh lại cực độ trống rỗng thiếu thốn, vĩnh viễn cũng không cách nào lấp đầy.
Dĩ Du không có ở bên cạnh, không có phụ nữ yêu quý chia sẻ vinh dự, cố gắng của anh bỏ ra không có ý nghĩa gì.
Anh đối với cô thật nhiều áy náy, anh còn chưa kịp cho cô hạnh phúc, cô liền rời anh mà đi rồi.
Anh nghĩ đến sẽ đền bù cô, để cho cô trở lại bên cạnh anh, thực hiện cam kết hạnh phúc đã từng hứa. Nhưng đã từng bị tình yêu làm tổn thương, ô chưa chắc sẽ nguyện ý cùng anh tái hợp, điểm này anh hiểu, cho nên anh nghĩ thử quên cô, nhưng mấy năm qua anh thường bị nhớ nhung đục khoét, thường trong mộng cùng cô ôn lại chuyện vợ chồng ngọt ngào, sung sướng.
Sự thật chứng minh, anh không quên được cô.
Cô vẫn lưu lại ấn tượng trong lòng của anh, xóa đi không được, khát vọng cùng cô ôn lại chuyện cũ rất rõ nét.
Cuối cùng anh quyết định trở lại Đài Loan, hỏi thăm được tin tức của cô, anh quyết định lấy dũng khí quay đầu lại tìm kiếm cô, hi vọng có thể cùng cô nối lại tình cảm ba năm bị đứt, chỉ là anh không ngờ sẽ gặp cô trong trường hợp này.
"Em khỏe không?" Ánh mắt anh quan tâm nhìn cô.
"Rất tốt, nhờ phúc của anh, tôi đã có một công việc ổn định." Mặc dù nội tâm chấn động không dứt, cô buộc mình phải hít sâu một cái mới có thể làm cho âm điệu của mình duy trì vững vàng.
Người đàn ông này đã sớm không còn thuộc về cô, bị tình yêu tổn thương đau đến bây giờ cô vẫn chưa quên. Vì vậy giữ vững khoảng cách lạnh lùng với anh mới là điều tốt nhất.
"Công việc ở “Ba Đóa Hoa” là như vậy sao? Anh sẽ ở Đài Loan chừng lại hai tuần lễ, có thể giữ liên lạc với em, ôn lại chuyện cũ không?" Anh thấy cô cầm trên tay hộp giữ thức ăn, trên hộp dán logo “Ba Đóa Hoa”, lúc trước từ phía đối tác, anh có biết sơ về ự nghiệp của cô hiện giờ.
"Tôi làm sao dám quấy rầy hành trình của ông chủ lớn đây?" Nhìn vào mắt của anh, cô biết anh sớm đã hỏi thăm được tin tức của cô.
Nhưng những năm gần đây anh vẫn quan tâm đến cô như cũ, song… điều này đối với cô đã không còn ý nghĩa. . . . . . Không! Cô tuyệt đối không cho phép tình cảm của mình lần nữa bị anh trêu chọc, mà phương pháp tốt nhất chính là không nên có bất kỳ liên hệ gì với anh, cũng không nên gặp lại anh.
"Dĩ Du. . . . . . Chúng ta không phải người xa lạ chứ?" Anh nhìn ra cô đối với anh rất đề phòng, cô không muốn anh lần nữa tham gia vào cuộc sống của cô.
Ánh mắt của cô không có nét dịu dàng của quá khứ, cùng anh duy trì khoảng cách lạnh lùng, bọn họ rõ ràng từng là vợ chồng, cô từng là người bên gối của anh, đã trãi qua ngọt ngào, tại sao cô đối với anh như vậy? Giống như anh là vi khuẩn, không thể đến gần.
Đều do chính anh tổn thương cô quá sâu đậm, cô mới có thái độ cảnh giác đối với anh, coi anh là người xa lạ, không, so với người xa lạ có phần lạnh lẽo hơn.
Nên làm như thế nào anh mới có thể thêm lần nữa tiếp cận cô, chạm vào lòng của cô, lần nữa lặp lại ngọt ngào trải qua đây?
"Thật xin lỗi, tôi có việc , đồng nghiệp vẫn còn chờ ở bên ngoài, tôi phải đi rồi."
Cô vội lướt qua đám người, nhưng mơ hồ, cô nghe anh không từ bỏ ý định ở phía sau cô bỏ lại một câu ——
"Anh sẽ đi tìm em."
Tâm cô run lên, bước chân dồn dập, tiếp tục đi về phía trước.
Ly hôn đã ba năm, anh còn quan tâm cô sống tốt hay không, điều này còn quan trọng nữa không? Lần nữa ôn lại chuyện cũ có ý nghĩa gì sao?
Bọn họ không thích hợp, anh nên rõ ràng giữa hai người, đã từng kết hôn làm vợ chồng đã từng có một cái tên gọi là hạnh phúc, cuối cùng lại kết thúc bằng bi kịch, anh sẽ không cho là giữa hai người không làm được vợ chồng, còn có thể làm bạn bè chứ?
Điểm này, cô thật không làm được.
Địch Tử Uy nhìn chằm chằm bóng lưng cô vội vàng rời đi, tâm trạng liền hạ xuống.
Anh một lòng muốn cùng cô nối lại chuyện tình cảm trước đây, khát vọng đánh vỡ cái quan hệ xa lạ lạnh lùng này, khát vọng cùng cô chia sẽ vui sướng thành công này, nhưng cô hờ hững và đề phòng anh, làm lòng anh phiền muộn không thôi.
Đúng, đáng đời anh!
Hiện tại anh rốt cuộc hiểu được tâm tình chán nản của cô khi anh không quan tâm.
Mặc dù anh sớm dự liệu được khi gặp cô sẽ chịu sự đối đãi lạnh lùng, nhưng anh là Địch Tử Uy, làm việc cực kỳ có kế hoạch, chỉ cần anh muốn tuyệt đối không có cơ hội thất bại.
Hôm sau, ba giờ rưỡi chiều, tại hẻm nhỏ trong khu nội thành, một cửa hàng nhỏ được trang trí màu đỏ của lá phong cùng màu hồng đồng nhất thành “Ba Đóa Hoa”, nơi có ánh đèn vàng ấm áp, không gian sáng ngời tỏa ra mùi thơm bánh bao mê người, hấp dẫn khách tới cửa hàng.
“Ba Đóa Hoa” có bốn thành viên, gồm Đỗ Dĩ Du, Nhâm