
ỗ Dĩ Du không phản đối, hai người đối diện nhìn nhau, tròng mắt thoáng qua cái nhìn phức tạp không thể thăm dò, giống như giữa hai người ẩn chứ bí mật gì.
Anh nhớ Địch Tử Uy từng nói bà chủ “Ba Đóa Hoa” là bạn bè của anh, nhưng về sở thích cùng bệnh lý của Đỗ Dĩ Du, Địch Tử Uy lại rõ như bàn tay, anh hoài nghi bọn họ không chỉ đơn thuần quan hệ bạn bè?
"Anh Địch, anh cùng cô Đỗ là quan hệ như thế nào?" Kim Duẫn Xán nghi hoặc hỏi.
"Chúng tôi. . . . . ." Địch Tử Uy đang muốn nói ra khỏi miệng.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Đỗ Dĩ Du vội vã cắt đứt lời của anh, cô chỉ muốn cùng Địch Tử Uy vạch rõ giới hạn, không muốn dính dáng đến anh.
- "Chỉ là bạn bè sao? Nhưng tôi lại có cảm giác như hai người… giống như… thân nhau lâu lắm rồi." Kim Duẫn Xán tò mò quan sát bọn họ.
Kỳ lạ. . . . . . Địch Tử Uy tối nay xuất hiện rất đột ngột, cộng thêm đối với Đỗ Dĩ Du rõ ràng rất quan tâm. Thôi đi, tình huống hình như không phải đơn thuần như vậy, chẳng lẽ Địch Tử Uy cũng thích Đỗ Dĩ Du giống như anh?
Trên bàn ăn ba người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, không cùng ý tưởng.
Địch Tử Uy lại nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du, tại sao không dám thừa nhận cô là vợ trước của anh?
Cô cố ý giấu giếm, là hy vọng có thể cùng Kim Duẫn Xán chính thức lui tới, trở thành bạn bè trai gái sao?
Không —— anh đã hối hận vì ba năm trước đây để cô đi, và bỏ lỡ ba năm của mình. Anh không hy vọng cô ngã vào vòng tay của những người đàn ông khác, anh không thể chịu đựng nỗi đau mất cô thêm một lần nào nữa.
"Chúng tôi là bạn bè thân thiết trong nhiều năm rồi, chỉ là tôi đi làm việc tại Trung Quốc, một thời gian dài không gặp lại cô ấy." Địch Tử Uy thuận miệng giải thích, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lửa ghen tị.
"Hoá ra là như vậy." Kim Duẫn Xán gật đầu. Còn chưa đuổi kịp Đỗ Dĩ Du, thì lại có một sự cạnh tranh mạnh mẽ khác, điều kiện so với anh còn vượt trội hơn, càng ngày càng có tính khiêu chiến.
"Tổng giám đốc Kim, thật xin lỗi… tôi tới muộn, đây là hợp đồng." Thư ký Kim Duẫn Xán tiến vào phòng ăn, đi tới bên cạnh anh, từ trong túi công văn lấy ra hợp đồng.
"Cô Đỗ, đây là hợp đồng của chúng ta, mời cô xem qua một chút, xem có vấn đề gì hay không?" Kim Duẫn Xán đem hiệp ước đưa cho Đỗ Dĩ Du.
Đỗ Dĩ Du nhìn sơ qua một chút, chỉ đơn giản là nội dung phiếu giảm giá, cửa hàng phải phối hợp với công ty thực hiện mà thôi, không có gì băn khoăn "Không có."
"Như vậy, đóng dấu vào là được."
Đỗ Dĩ Du từ trong túi lấy ra con dấu, đóng vào phần hợp đồng "Cảm ơn Tổng giám đốc Kim, nếu như có bất kỳ nhu cầu gì, anh có thể liên lạc với tôi."
"Tốt, không thành vấn đề. Đáng tiếc tối nay thức ăn không hợp khẩu vị cô." Hơn nữa còn có sự uy hiếp của tình địch, đây quả thực là lần hẹn hò không thành công nhất từ trước đến nay của anh.
"Không sao, thật vui vì được ăn tối với anh, cũng đã trễ rồi, tôi phải đi trước."
"À! Tôi. . . . . ." Kim Duẫn Xán còn muốn mở miệng đưa cô về nhà, nhưng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Hay là để anh đưa về." Địch Tử Uy nén xuống ghen tỵ, đứng dậy nói.
Thời gian đã hơn chín giờ, anh không yên lòng để cô về một mình, rất nhanh đuổi theo.
Vốn là muốn gọi taxi trở về, nhưng không thay đổi được ý tốt của Địch Tử Uy, Đỗ Dĩ Du vẫn phải lên chiếc xe sang trọng sáng bóng của anh.
Xe của anh vừa rộng lại thoải mái, ghế ngồi bằng da thật, nội thất bên trong sang trọng, cũng tượng trưng cho sự nghiệp thành công của người đàn ông, cả người toát lên vẻ cơ trí thông minh, khí phách thành thục của một thương nhân.
Ngoài một chiếc xe có nội thất cao cấp khác, trên xe anh còn có hơi thở nam tính thuộc về anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, ngũ quan anh tuấn mà thâm thúy, vầng trán tư tin, đôi mắt đen thông minh cùng vẻ mặt tập trung lái xe, giống như trước kia.
Anh vẫn đẹp trai như ngày xưa, ngoài cửa sổ quang cảnh quen thuộc của thành phố lùi dần về phía sau, cảm giác này giống như là trở lại ngày trước, cô giống như ngồi cùng anh lái máy bay thời gian, trở lại thời kỳ trăng mật sau kết hôn ——
Anh chở cô đến cửa hàng xe mua một chiếc xe cũ, trên xe luôn có những thức ăn cả hai cùng thích, sữa đặc phô mai, lạp xưởng, bia, rau quả, sốt hoa hồng, bánh bao, bánh bích quy. . . . . . Cũng chở luôn tiếng cười sung sướng và hạnh phúc ấm áp chỉ thuộc về hai người.
Mặc dù lúc đó tiền anh có không nhiều, cũng không có địa vị xã hội cao, nhưng anh yêu cô, làm cho cô cảm thấy rằng hạnh phúc lúc nào cũng vây quanh mình, trên mặt luôn rạng ngời hạnh phúc.
Vào lúc này, cô ước thời gian quay trở lại.
"Dĩ Du. . . . . ."
Anh thấp giọng gọi, kéo suy nghĩ của cô trở về thực tại
"Sao?"
Anh nhìn về phía trước, lại nghĩ đến việc Kim Duẫn Xán có ý đồ bất chính đối với cô, tim của anh liền nhói hết cả lên, thật không thoải mái.
Ai lại không biết Kim Duẫn Xán không phải là người đàn ông chung tình, anh đến gần Dĩ Du chỉ là vì sắc đẹp của cô thôi.
Không cho phép Kim Duẫn Xán cướp đi người đàn bà mà anh yêu nhất, căn cứ vào lễ phép, anh trước thăm dò cảm giác của cô đối với Kim Duẫn Xán.