Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323340

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

nói, nhìn

anh cười: “Em biết, chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không sợ gì cả. Nhưng thủ hạ của bọn họ không ít đâu, sợ là chúng ta vừa ra ngoài đã phải đối mặt với truy binh rồi, giờ vẫn phải giữ lại mạng của Mai Tốn Tuyết,

muốn giết thì cũng phải chờ chúng ta ra khỏi sơn trang này rồi tính

sau.”

Hiện giờ chúng tôi vẫn còn trong hang hổ, Mai Tốn Tuyết vẫn còn giá trị sử dụng, tôi bước đến chỗ Mai Tốn Tuyết,

tát cho anh ta một cái, rồi lại tát bên kia một cái, những dấu tay liền

xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ta.

Máu đông dính trên miệng Mai Tốn Tuyết, Mai Tốn Tuyết không nói gì, lạnh lùng quay đi khi nhìn thấy tôi.

Tôi nói: “Tôi biết anh sẽ không đồng ý

đưa chúng tôi ra ngoài, nhưng tôi đã có cách, tôi muốn cho anh tận mắt

chứng kiến bản lĩnh của cô nãi nãi này.” Nói xong, tôi quay sang Nam

Cung Vân, “Anh giải một số huyệt đạo trên người Mai Tốn Tuyết, để anh ta có thể đi lại như người bình thường là được rồi”

Nam Cung Vân không hỏi nhiều, kéo Mai Tốn Tuyết đứng lên rồi giải mấy huyệt đạo trên người Mai Tốn Tuyết.

Tôi nói: “Nam Cung Vân, anh giúp em cởi áo khoác của Mai Tốn Tuyết ra, em sẽ giả dạng anh ta.”

Tôi mặc áo choàng của Mai Tốn Tuyết lên

người, may mà thân hình Mai Tốn Tuyết không quá cao to, ngược lại hơi

gầy gầy, hơn nữa thân hình của tôi cũng khá cao, mặc trên người cũng

không dài quá, không rộng quá, sau đó tôi vấn tóc buộc lên đỉnh đầu gọn

lại, tuy không có thuật dịch dung nhưng giờ là buổi tối, nếu không nhìn

kỹ thì cũng khá giống Mai Tốn Tuyết.

Tôi lấy váy của tôi mặc lên người Mai Tốn Tuyết, xõa tung tóc anh ta xuống, không cần trang điểm trông anh ta đã

rất đẹp rồi, so với việc tôi mặc trang phục nữ giới anh ta còn xinh đẹp

hơn nhiều, trên má vẫn còn đỏ ửng do bị đánh nên càng giống hơn. Mai Tốn Tuyết trừng trừng nhìn tôi, khốn khổ không nói thành lời, chỉ có thể

dùng ánh mắt muốn giết người nhìn tôi.

Nam Cung Vân cũng không nói lời nào, im

lặng đứng một bên nhìn tôi bận rộn, sau khi xong xuôi, tôi ngẩng lên

dùng ánh mắt hỏi Nam Cung Vân, anh mới nói: “Như vậy có hơi phiền hà

không?”

Tôi gật đầu, nói: “Chỉ có thể dùng văn đấu chứ không thể dùng võ đấu.”

Thật sự tôi biết không cần làm như vậy

Nam Cung Vân vẫn có thể đưa tôi ra ngoài, nhưng trong lòng tôi không

muốn giết thêm người, cái chết của Phùng Phú là bất đắc dĩ, trong sơn

trang còn có rất nhiều người khác nữa, tôi không muốn tay Nam Cung Vân

nhuốm nhiều máu tanh, bọn họ chết cũng đáng, kể cả Mai Tốn Tuyết cũng

vậy, nhưng tôi thật sự không nhẫn tâm giết bọn họ. Tôi biết với sự mềm

lòng này có thể sẽ gây tai họa về sau, nhưng thật sự tôi không thể xuống tay được.

Tôi xoay người bước ra ngoài, Nam Cung

Vân dìu Mai Tốn Tuyết đang giả dạng tôi đi đằng sau, trong viện quả

nhiên không còn người nào, tới cửa viện mới thấy hai thị vệ đứng khoanh

tay ở đó, thấy chúng tôi liền khom mình hành lễ.

Sợ bị bọn họ phát hiện ra, tôi quyết định dừng lại, giả giọng Mai Tốn Tuyết cao giọng: “Đi chuẩn bị ngựa, nhớ đem cả ngựa của Nam Cung thiếu hiệp tới cổng lớn.” Hai tên thị vệ không hỏi nhiều, vội vàng đi, tôi thở phào, xem ra hàng ngày Mai Tốn Tuyết rất

nghiêm khắc, bọn hạ nhân cũng thật nghe lời.

Tôi bước nhanh hướng tới cổng lớn, đi

xuyên qua mấy đình viện, dọc đường đi cũng gặp mấy thị nữ, lần nào tim

tôi cũng nảy loạn lên, may mắn là bọn họ cũng rất sợ Mai Tốn Tuyết Tốn,

chỉ cần nhìn bóng dáng xa xa đã quỳ rạp xuống không dám ngẩng mặt lên,

trên đường đi tuy rất kinh tâm động phách nhưng cũng bình an vô sự.

Tới cửa chính, ngựa đã chuẩn bị xong,

ngay cả “Ngự phong” cũng đã đứng chờ ở đó, mấy hạ nhân đều đứng cúi đầu. Tôi cắn răng cúi xuống bước nhanh qua, lúc chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên nghe một tiếng kêu nhỏ, hỏng rồi, bị người ta phát hiện rồi sao? Tôi

hốt hoảng quay đầu lại nhìn, thấy mấy hạ nhân vẫn đứng yên cúi đầu không nhúc nhích, Nam Cung Vân cũng đã ôm Mai Tốn Tuyết nhảy lên lưng “Ngự

Phong.”

Tôi cố nén lại nỗi vui mừng như điên, nắm chặt dây cương, hai chân kẹp mạnh một cái, ngựa phi ra ngoài chạy một

mạch hơn mười dặm mới đi chậm lại, tim tôi vẫn còn đập mạnh, quay lại

xem thấy Nam Cung Vân đang đi theo sau, Ngự phong tuy chở hai người

nhưng vẫn rất ổn định.

“Nguy hiểm quá, vừa rồi em tưởng là đã bị phát hiện ra, làm em sợ muốn chết.” Tôi lấy tay ôm ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nam Cung Vân nhìn tôi, ánh mắt sáng hơn sao trên bầu trời, chậm rãi nói: “Vừa rồi là bị bọn họ phát hiện.”

“A” Tôi hét lên, cuống quýt quay đầu lại

xem, “Sao anh không nói sớm, đi mau, tí nữa là họ đuổi tới đấy.” Nói

xong định giục ngựa chạy tiếp, Nam Cung Vân liền giữ dây cương của tôi

lại, “Không cần vội, trước hừng đông hôm nay bọn họ sẽ không đuổi theo

đâu.”

“Vì sao?” Tôi không tin.

“Bởi vì ta đã điểm huyệt bọn chúng, đoán là hai ngày sẽ đứng yên như vậy.”

“Anh điểm huyệt họ lúc nào vậy?” Sao tôi lại chẳng biết gì vậy? Rõ ràng là thấy Nam Cung Vân ôm Mai Tốn Tuyết lên ngựa mà.

Nam Cung Vân cười: “Lúc muội cúi đầu bước ra ngoài.”

Tôi đỏ mặt, chẳng trách lúc đó nghe thấy

một tiến


Old school Easter eggs.