pacman, rainbows, and roller s
Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322343

Bình chọn: 9.5.00/10/234 lượt.

thể khống chế được dục vọng mà mạnh mẽ quất xuyên vào trong thân thể hắn:

“A Diên… ở bên trong ngươi thật thoải mái…. A Diên…”

“A… Trọng Hải…. ta sắp chịu không được….”

Cốc Diên không thể kiềm được mà giải phóng ra, Đàm Trọng Hải liền xoay người hắn lại, làm cho hắn ngồi trên đùi mình rồi sau đó lại tiếp tục xâm nhập vào hắn.

Như là còn đang bận tâm đến chuyện nấu cơm mà Cốc Diên lắc đầu cầu khẩn nói:

“Trọng Hải… dừng lại đi…” Nếu còn tiếp tục, nhất định hắn sẽ không thể xuống giường được.

“Không sao… A Diên…” Đàm Trọng Hải thở dồn dập bên tai hắn, “Cứ để ta nấu… chỉ có điều không thể ngon như ngươi làm… nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có mướp đắng đâu…”

Nghe thấy hắn nói, Cốc Diên không khỏi nở nụ cười, Trọng Hải vẫn còn nhớ rõ trước kia từng ép hắn ăn mướp đắng sao?

Cảm nhận thấy Đàm Trọng Hải yêu thương chăm sóc, Cốc Diên đã không còn kháng cự nữa mà bắt đầu lắc lư vòng eo làm Trọng Hải càng thêm phấn chấn mà tiến vào sâu hơn.

Rốt cục, không biết Đàm Trọng Hải đã bắn biết bao lần mới buông tha cho hắn, lúc này Cốc Diên đã tinh bì lực tẫn nằm bẹp trên giường không thể nhúc nhích được.

Đàm Trọng Hải ôn nhu vuốt ve hắn rồi nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng chưa? Ta đi làm ít thức ăn nhé.”

Cốc Diên gật đầu, thể lực của hắn đều bị Trọng Hải cướp sạch rồi, thật không thể hiểu được tại sao Trọng Hải còn có thể sức lực dồi dào mà đi nấu cơm cho hắn ăn.

Nhìn Đàm Trọng Hải tiện tay mặc cái quần rồi đi về phía nhà bếp, Cốc Diên không nhịn được mà nói với hắn:

“Trọng Hải, chỉ cần là ngươi nấu, cái gì ta cũng thích…”

“Thật sao, ngay cả mướp đắng cũng được ư?”

“Ừ… ta đã không ghét mướp đắng nữa rồi, nhờ phúc của ngươi, ta đã bị ngươi huấn luyện đến gần như cái gì cũng ăn được. Bây giờ ta vốn là người bách độc bất xâm.”

Đàm Trọng Hải gõ gõ đầu hắn cười nói:

“Bách độc bất xâm gì chứ? Cho dù ta nấu kém ngươi nhưng có cần phải dùng từ đó để hình dung không hả?”

Cốc Diên thè lưỡi trêu đùa, Đàm Trọng Hải nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, không kiềm chế được lại sờ sờ đầu hắn rồi cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt nghịch ngợm đó.

“Ngươi đi ngủ một chút đi. Nấu xong ta sẽ mang vào.”

Cốc Diên cảm nhận được tình yêu của Trọng Hải, tâm lý cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc, nhưng khi hắn nhìn thấy Trọng Hải rời khỏi phòng lại không khỏi khe khẽ thở dài.

Chỉ cần cố bắt lấy hạnh phúc trước mắt là được rồi, những chuyện khác cũng đừng suy nghĩ nữa.

Về chuyện lần đó, Cốc Diên cũng không cần phải nói cho Trọng Hải biết, nhưng đáy lòng lại bị giày vò, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà khai thật với Trọng Hải.

Lúc đầu ở trong quán bar, nếu như hắn đi lên ngăn cản Tiểu Ba thì chắc chắn Trọng Hải đã sớm gặp lại Tiểu Ba. Chỉ là lúc đó, hắn….

Đàm Trọng Hải nghe hắn nói xong, trầm mặc một lúc lâu rồi nhìn vẻ mặt có chút sợ hãi đầy tự trách nói:

“Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không có nghĩa vụ phải làm điều đó cho ta. Càng huống chi ngươi không phải đã vì ta mà biến thành khuôn mặt của Tiểu Ba sao? Cho nên ta có tư cách gì mà yêu cầu ngươi lúc đó phải ngăn cản Tiểu Ba cho ta? Như vậy không công bằng đối với ngươi, lại cũng quá mức tàn nhẫn. Hơn nữa ngươi nói chỉ chậm một phút đồng hồ mà ta cùng Tiểu Ba đã không thể gặp mặt, có lẽ ta cùng hắn…. thật sự vô duyên vô phận.”

Trọng Hải sờ sờ khuôn mặt của Cốc Diên, lại nói tiếp: “Nhất định là vậy rồi, đời này người có duyên với ta chỉ có một mình ngươi thôi…”

Nghe thấy Đàm Trọng Hải hứa hẹn, khuôn mặt của Cốc Diên thoáng chốc đã rơi đầy nước mắt. Nguyên nhân vì thế mà chuyện giữa Trọng Hải và Tiểu Ba đã dần tiêu tan, cuối cùng bọn họ cũng có một dịp cùng với người yêu của nhau ăn bữa cơm làm quen.

Trong nhà hàng cao cấp, Cốc Diên không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Ba La, đồng thời cũng phát hiện người yêu của hắn là Chung Phong Ngạn cũng đang dùng ánh mắt không chút thân mật mà trừng trừng nhìn Đàm Trọng Hải.

Dường như không chút chú ý gì đến hào khí quỷ dị ở xung quanh, Mạnh Ba La nhất tâm chìm đắm vào trong không khí vui vẻ, lại còn nhiệt tình mà kẹp một con tôm định thả vào bát Trọng Hải rồi nói:

“Trọng Hải, món ngươi thích nhất này….”

Nhất thời, cả Cốc Diên lẫn Chung Phong Ngạn đều cảm thấy khó chịu mà ho lên.

Đàm Trọng Hải đột nhiên lĩnh hội được cái gì đó mà vội vàng kéo bát lại, rồi sau đó để cho Cốc Diên tự mình gắp tôm cho hắn.

Chung Phong Ngạn cũng đem bát hướng về phía Mạnh Ba La nhưng Mạnh Ba La lại nhìn hắn rồi nói:

“Phong Ngạn, ngươi không phải ghét ăn tôm sao?”

Chung Phong Ngạn cố nén cơn bực tức sắp nhảy ra ngoài mà nói: “Không sao, ta ăn!”

Nghe vậy Mạnh Ba La đành ngoan ngoãn mà bỏ con tôm vào bát cho hắn, rồi sau đó lại vì hắn mà gắp thêm một ít thức ăn.

Nhìn hai người bọn họ tình tứ, Đàm Trọng Hải cười cười:

“Phong Ngạn lão đệ, xem ra các ngươi ở chung rất tốt, Tiểu Ba cũng rất dịu dàng đúng không?”

“Chuyện này cũng rất khó nói, lúc đầu hắn còn vì bạn gái của ta mà phát ghen lên như giông bão, bộ dáng đáng sợ lúc đó làm ai cũng phải kinh hãi đấy!” Chung Phong Ngạn nhún nhún vai nói, lại còn khoe khoang mà nhìn Đàm Trọng