XtGem Forum catalog
Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 7.00/10/359 lượt.

khí, mà là sinh mệnh của nàng!”.

Y đờ đẫn, dưới chân không tự chủ lùi một bước.

Đáy lòng như bị va vào tảng đá kia, hoảng loạn, đột nhiên nhớ tới lời của nàng lúc đó.

“Nếu như ta nói, Xích cơ là sinh mệnh của ta, ngươi vẫn muốn sao?”

Hóa ra khi đó không phải nàng đe dọa, Xích cơ thật sự là mạng của nàng.

Mà y… không chần chừ lấy đi.

Linh Nhạc một khắc cũng không muốn ở lại, đi lướt nhanh qua y, cưỡi mây bay thẳng tới Ti Dược phủ.

“Đại sư tỷ, sắp tới rồi. Không có việc gì, không sao.” Toàn thân y run rẩy. Nhìn khóe miệng Thiên Âm không ngừng phun máu. Y lệnh cho mình phải trấn định, phải bình tĩnh, thế nhưng không thể nào ngăn cản được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Hết lần này tới lần khác y dùng tất cả tiên thuật, nhưng không cách nào khiến máu nàng ngừng chảy.

“Đừng… dùng.” Thiên Âm thì thào lên tiếng, thương thế đã vào Nguyên Thần không có cách nào trị khỏi, nàng sợ sẽ hồn phi phách tán.

“Sẽ không!” Linh Nhạc lớn tiếng phản bác, cánh tay ôm tay nàng càng chặt hơi, bay nhanh thêm, giống như đánh một canh bạc sinh tử. “Ta đã đồng ý với sư phụ phải chăm sóc nàng, nàng không thể để ta nuốt lời được có được không?”

Có giọt nước rơi trên mặt nàng, nóng rực, nàng ngẩng đầu, nhìn hốc mắt y không biết từ khi nào đầy hơi nước. Nàng cố gắng cười thật tươi, muốn cho y biết, không việc gì. Ngược lại, nàng có thể sớm gặp sư phụ, nàng sẽ nói cho người biết, nàng có một sư đệ rất tốt, y đối với nàng rất tốt.

Nàng tích góp từng chút một khí lực toàn thân, lời tới miệng lại chỉ ghép thành hai chữ “Cảm ơn…” Cảm ơn đệ đã đi tìm ta, cám ơn đệ che chở cho ta, cám ơn đệ đã cho ta chút ấm áp duy nhất trong năm trăm năm qua. Để nàng hiểu được khổ nạn của nhân thế, đều đáng giá.

Đáng tiếc, nàng không có thời gian báo đáp y, nàng đã từng thề rằng, nếu như còn có người có thể thật tình đối xử tốt với nàng, nàng sẽ dốc hết tất cả đối tốt với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không còn cơ hội.

Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thiên giới này một lần nữa, lại nghe được tiếng nổ kinh thiên và bầu trời sáng mờ vạn trượng. Nàng biết đó là âm hưởng của đạo thiên lôi cuối cùng, thiên kỵ đã kết thúc.

Trước giờ chưa từng có đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt, lần thiên kị này lại đánh xuống.

Đột nhiên nàng lại nghĩ cũng may mắn khi cho mượn Xích Cơ, thiên kị như vậy coi như nàng cũng có một phần công sức.

Nàng không khỏi nhếch miệng lên, khung cảnh trước mắt trở nên hỗn độn, Xích Cơ trong tay phát ra tiếng ong ong than khóc, nàng lại chỉ nghe thấy mơ hồ. Kể cả tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của Linh Nhạc, lại xa như tận chân trời.

“Đừng ngủ, van nàng, ta đã chờ nàng một ngàn năm rồi, đừng ngủ được không? Cầu xin nàng…”

Lúc Thiên Âm tỉnh lại, Xích cơ đang nằm trong lòng bàn tay nàng khẽ kêu, nàng cảm nhận được linh thức, khi đó mới nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Thủy, chắc nàng ấy đã khóc rất lâu cho nên giọng cũng khàn hẳn đi, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ. Thiên Âm theo bản năng nâng nhẹ cánh tay lên, lúc này Lục Thủy mới phát hiện ra nàng tỉnh lại, ngẩn ngơ, đôi mắt khó lắm mới kìm được không rơi lệ giờ lại ngập nước, cuối cùng không nhịn nổi mà lao tới ôm nàng gào khóc.

“ Tôn chủ……….Tôn chủ, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Nàng bất ngờ bị ôm lấy, cơ thể hơi đau đớn, khi đó mới xác nhận mình vẫn còn tồn tại. Vỗ vỗ lưng Lục Thủy trấn an, nàng cũng tò mò không hiểu nổi, lúc đó rõ ràng nguyên thần của mình đã sắp sửa tan biến, không hiểu mọi người dùng biện pháp gì mà cứu sống được.

“ Lục Thủy, tôn chủ vừa mới tỉnh lại, để cho nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Thanh Sơn lên tiếng đúng lúc, Lục Thủy mới tỉnh táo lại, nức nở buông Thiên Âm ra vui vẻ nói: “ Em chỉ mừng quá thôi mà, lúc ấy tôn chủ bị thương thành như vậy…… em còn nghĩ………nghĩ………… Thật tốt cuối cùng ngài đã tỉnh lại rồi.”

“ Làm sao ta có thể tỉnh lại được?” Nàng biết mình chỉ là người phàm, nguyên thần bị hủy rồi thì ngay đến việc có thể giữ gìn không để hồn phi phách tán đã là vô cùng may mắn lắm rồi chứ đừng nói tới việc sống sót. Thế nhưng hiện giờ nàng vẫn yên ổn nằm ở nơi này, thật sự vô cùng khó hiểu.

“ Là nhờ có Hướng Sinh Liên, Thiên Hậu nương nương đã dùng Hướng Sinh Liên mới có thể cứu sống được tôn chủ.” Lục Thủy lau lau nước mắt trên mặt, thần sắc vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại giải thích: “ Lúc đó nguyên thần của tôn chủ sắp sửa tan hết, ba hồn bẩy vía cũng bắt đầu tan biến, Nhị hoàng tử dùng tất cả các phương pháp cũng không thể nào giữ lại được hồn phách của người.”

Lục Thủy càng nói càng thương cảm, nước mắt lại như trực trào ra, hít sâu một hơi mới kìm lại được: “ May mà………. Hướng Sinh Liên đó quả không hổ danh là Long tộc chí bảo, có thể ngưng thần tụ phách. lúc ấy tính mệnh Tôn chủ vô cùng nguy kịch, Thiên Hậu nương nương cuống quá không còn cách nào khác phải dùng tới thứ bảo bối duy nhất cho tôn chủ nuốt vào, lúc này mới……”

“Dì ta?” Bà ấy đã dùng Hướng Sinh Liên, nàng vừa nói, ánh mắt liền nhìn xuống, quả nhiên có đóa Hồng Liên đỏ rực giữa ngực mình.

“Vâng, là nương nương!” Lục Thủy vui vẻ gật đầu. “ Lúc đó Nhị hoàng tử ôm tô