
thế mời vào.
Lâu Tập Nguyệt cũng không nói nhiều, ôm tôi đi theo sau Thường Dữ, đi vào cửa lớn Tử Thần phái.
Đến gần chính đường Tử Thần phái, tôi còn chưa kịp nhìn rõ ràng bốn phía, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên dừng cước bộ, tiếng nói dễ nghe vang lên: “Thanh Viễn chưởng môn, đã lâu không gặp.”
Tôi nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía trước, cách đó không xa, một lão giả nho nhã cao ráo, vận quần áo màu tím, râu tóc trắng toàn bộ, chỉ có ánh mắt như nhìn rõ vạn vật, nói quá chút có cảm giác như có cốt tiên.
Tôi bỗng có cảm giác rằng, cũng chỉ có
chưởng môn có phong thái thế này mới có thể dạy một đệ tử như Tô Mạc
Phi. Thuần khiết, sạch, lòng dạ độ lượng.
Thanh Viễn chưởng môn cười trả lời: “Lâu
giáo chủ, vẫn khoẻ chứ?.” Lâu Tập Nguyệt cụp mắt nhìn tôi, đi thẳng vào
vấn đề: “Lâu mỗ hôm nay đến, là vì thỉnh chưởng môn. . . . . .” Hắn còn
chưa có nói xong, tôi thấy hoa mắt, còn chưa thấy rõ ràng, cổ tay đã bị
người nào chế trụ. Tôi hoảng sợ định kêu ra tiếng, Lâu Tập Nguyệt siết
chặt tay quàng bên hông tôi, tôi lập tức im không ho he.
Thanh Viễn giữ nghe mạch đập của tôi,
thoáng trầm ngâm, buông lỏng tôi ra, nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt nói:
“Cứu người vốn không nên đặt điều kiện, nhưng mà, lão phu có thể mời Lâu giáo chủ ở tại đây chờ vị cô nương này khỏi hẳn, ở tại bổn phái.” Lâu
Tập Nguyệt đáp lời: “Đây là đương nhiên. Tiểu Tự ở chỗ này, ta tất nhiên sẽ không rời đi. Nhưng mà, Thanh Viễn chưởng môn, chữ ‘ở’ này không đơn giản như vậy nhỉ” Thanh Viễn nghe vậy, gật đầu nói: “Thỉnh Lâu giáo chủ cùng lão phu ở Tĩnh Tâm Trì ở tạm.” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cười ra
tiếng, tiếng cười tựa như những giọt nước mưa rơi trên ngọc, vô cùng dễ
nghe, tôi lại vô cùng khẩn trương nắm lấy góc áo hắn. Thanh Viễn chưởng
môn này vì sao muốn sư phụ đi Tĩnh Tâm Trì? Ông ta….
“Không có việc gì, Tiểu Tự.” Lâu Tập
Nguyệt không e dè có người ngoài ở đây, cúi đầu dùng chóp mũi vô cùng
thân thiết cọ cọ trán tôi, cười nói: “Thanh Viễn chưởng môn là muốn mời
vi sư cùng ông tham thiền ngộ đạo, tẩy một hồi máu tanh trên người ta mà thôi.” Hắn nhướng mắt thoáng nhìn Thanh Viễn, “Thời gian mất bao lâu??” Thanh Viễn trả lời: “Nửa năm.” Lâu Tập Nguyệt dứt khoát gật đầu:
“Được.”
Lúc này, ánh mắt trong vắt của Thanh Viễn chưởng môn dừng lại trên người tôi, hiền lành cười nói: “Làm phiền cô
nương đem Lam Ảnh kiếm tu bổ tốt lại đưa trở về.” Tôi vội vàng đưa kiếm
đang ôm trước ngực cho ông ta ”Xin chưởng môn thay chuyển giao cho Tô
công tử.” Thanh Viễn vươn tay đón nhận Lam Ảnh kiếm, xoay người đưa cho
Thường Dữ, căn dặn: “Gọi Tô Mạc Phi tới.” Thường Dữ hai tay đón kiếm,
vạt áo màu xanh xoay tròn trong không trung, bước nhanh rời khỏi.
Tôi vừa nghe ông ta lệnh gọi Tô Mạc Phi
tới, ngực giống bị cái gì chạm vào, có cảm giác nói không rõ là muốn
thấy anh ta, hay vẫn là không muốn gặp. Ngay lúc tôi đang thất thần, có
một thân ảnh cao ngất xuất hiện ở cửa chính đường. Tôi cứ nhìn chằm chằm Tô Mạc Phi không có dời tầm mắt, Tô Mạc Phi cũng liếc liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó bình tĩnh thu hồi tầm mắt, lập tức đi tới hướng Thanh
Viễn chưởng môn.
Không biết vì sao, trực giác của tôi nói
cho tôi biết, Tô Mạc Phi bây giờ không giống như trước kia chút nào, mà
cụ thể ở chổ nào không giống, tôi lại nghĩ không ra.
“Chưởng môn.” Tô Mạc Phi cung kính hành
lễ với Thanh Viễn. Thanh Viễn nói với anh ta: “Vị cô nương này toàn kinh mạch bị tổn hại, ngươi đem Tử Kim hoàn tới đưa cho nàng ta ăn trước,
sau đó, ngày mai đưa nàng tới Hồng Diệp đi. Nội công của ngươi xuất
chúng, hơn nữa sau Cô Tuyết Phong có Thiên Tuyền, y thuật của Hồng Diệp, có thể khiến cho nàng khỏi hẳn”
Tôi nghe ông ta nói xong, thân hình dần
dần cương cứng, khẽ liếc mắt nhìn Lâu Tập Nguyệt một cái, sắc mặt hắn
tuyệt đối không dễ nhìn. Tôi kéo kéo quần áo hắn, nhỏ giọng nói: “Sư
phụ, con không muốn trị nữa, chúng ta đi thôi.” Lâu Tập Nguyệt cụp mắt
nhìn về phía tôi, bỗng nhiên cong mi cười, phong thái có một không hai.
Tôi nhìn ngây dại. Ngây ngô nghe hắn nói
với Tô Mạc Phi: “Phiền Tô đại hiệp chiếu cố Tiểu Tự.” Tô Mạc Phi bình
thản đáp lễ trả lời: “Mệnh lệnh chưởng môn. Lâu giáo chủ không cần khách khí.”
Lâu Tập Nguyệt đỡ lấy tôi đứng vững, vươn tay nhéo chóp mũi tôi cười nói: “Tiểu Tự phải cố gắng nhanh lên, bằng
không sư phụ thực sự bị Thanh Viễn chưởng môn độ hóa , sẽ không có thể
nhìn thấy ngươi, ôm ngươi, chỉ hôn môi ngươi một người.” Tôi tưởng tượng đến cảnh phải rời khỏi hắn lâu như vậy, cái mũi bỗng cảm thấy chua xót, mắt ứa lệ ra sức gật đầu đáp lời. Lâu Tập Nguyệt vươn cánh tay trái ôm
lấy tôi, vuốt ve lưng tôi, khi buông ra còn bỏ thêm một câu không thể
không nghe thấy: “Song có điều trước đó sư phụ sẽ khiến cho Tô Mạc Phi
‘đắc đạo thành tiên’.”
Đêm đến, Lâu Tập Nguyệt ôm lấy tôi hôn
hồi lâu, quần áo cởi hết, bàn tay vuốt ve vuốt ve chỉ còn không kích
động hôn cho tôi hôn mê luôn. Tôi biết hắn rất khó chịu, nhưng mà tôi
thực sự không có sức có thể hùa theo chiều ý hắn. Hơn nữa, lúc tôi cùng
hắn thân thiết hơn, trong lúc sắp ý loạn