
ng việc của Y tá Lâm , tôi đã thay cô ấy sắp xếp xong xuôi, không nhọc hai vị bận tâm"
Một cậu chủ nào đó như bóng ma đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, vẫn cho rằng mình làm cho hai cô gái đang thì thầm có chút xấu hổ.
Nhất là Tiểu Ngôn, chỉ sợ bản tính ác ma của Cơ Liệt Thần được che giấu trong bộ dạng lịch sự được thả ra ngoài, nếu anh ta cố ý làm khó cô thì cô sẽ rất thảm. Vì vậy run rẩy trả lời: "Ha ha, Cơ, Cậu chủ Cơ, ngài đối với Nhược Kỳ chúng ta thật sự rất tốt, không có chuyện gì, tôi và cha tôi về trước"
"Đi nhanh như vậy? Nhạc tiểu thư còn chưa ăn xong?"
Vẻ mặt Tiểu Ngôn nịnh nọt: "Ha ha, dĩ nhiên ăn xong rồi, tôi và cha tôi chưa từng ăn bữa tiệc cung đình ngon như vậy đấy"
Cơ Liệt Thần khẽ vuốt cằm: "Vậy thì tốt, Nhạc tiên sinh, Nhạc tiểu thư, xin đi thong thả, tôi bảo quản gia Heber tiễn các người một đoạn đường"
Quản gia Heber gật đầu một cái, cung kính đưa đi hai cha con họ Nhạc. Dường như Lâm Nhược Kỳ vẫn còn nhớ lúc trước Cơ Liệt Thần có nói tìm cho cô một công việc, trong đầu giống như bị đập vào, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cơ Liệt Thần đi tới nắm vai của cô, nghiêng người hôn lên trán của cô một cái, nhẹ giọng nói: "Thế nào? Nghe tin tôi tìm cho cô một công việc tốt, sợ choáng váng sao?"
Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu hỏi "Anh nói đều là thật sao? Từ lúc nào? Tại sao tôi không biết?"
"Bây giờ không phải tôi đã nói cho cô biết?"
"Công việc gì?"
"Đương nhiên là làm hộ lý riêng cho tôi rồi"
". . . . . . Chỉ có ba tháng thôi" Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen.
Một cậu chủ nào đó ôm cánh tay, dựa vào cạnh cửa, nhàn nhã nói: "Không đúng, nói chính xác, là đến khi tôi chết mới thôi"
"Bác sĩ nói, anh sống không quá ba tháng, sau ba tháng, không phải tôi uống gió tây bắc sao?" Được rồi, cô là giận anh ta quá chuyên quyền độc đoán.
Nghe vậy, gương mặt Cơ Liệt Thần lập tức âm trầm, quay đầu lại nhìn cô, vặn hỏi: "Cô cứ như vậy muốn cho tôi sống không quá ba tháng?"
"Ách. . . . . ." Lúc này, một mỗ nữ mới phản ứng được, vừa rồi dường như là mình nói sai, cảm giác nghe như là ước gì người ta chết sớm. . . . . .
Rốt cuộc, lương tâm có chút bất an, mấp máy môi, dừng một chút, lại mở miệng nói, ". . . . . . Tôi không phải ý đó, ý tôi nói, tôi không thể nào sống cả đời ở nhà anh, phải để cho tôi tìm một công việc đúng không? Hơn nữa. . . . . ."
"Được rồi, cô không cần phải lo chuyện này. Hiện tại chỉ cần để ý chăm sóc tốt cho tôi là được, nếu không tới ba tháng, tôi chết đi, vậy cô phải chịu trách nhiệm" Trong nháy mắt, sắc mặt tái xanh, Cơ Liệt Thần buông tay rời khỏi người cô.
". . . . . ." Cô nghẹn họng. Thật hỏng bét, tại sao cô không nghĩ tới chuyện này? Nhưng anh ta tức giận cái gì? Thế nào động một chút là tức giận như vậy, quá keo kiệt đi?
Sau đó, nhớ tới Tiểu Ngôn nói đủ thứ về Cơ Liệt Thần, nhất thời hăng hái, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Cơ Liệt Thần thay đổi liên tục, Lâm Nhược Kỳ đuổi theo sát anh chạy lên thư phòng lầu hai.
"Này, anh chờ một chút, tôi có việc muốn hỏi anh" Lâm Nhược Kỳ vừa nói, chân ba chân bốn cẳng, nhanh chóng đuổi theo anh, đáng tiếc hai chân đối phương quá dài, nữ sinh chân ngắn như cô căn bản cũng không thể đuổi kịp. Không ngờ cậu chủ Cơ người ta thả chậm bước chân, cuối cùng dứt khoát dừng lại, cô mới đuổi theo kịp người ta, chỉ tiếc bởi vì anh đột nhiên dừng lại như vậy, chóp mũi xinh xắn đáng thương của cô liền gặp họa.
"Ôi chao. . . . . . Đau quá!"
Cô che chóp mũi bị đụng đau, ai oán nhìn Cơ Liệt Thần đã xoay người lại, lỗ mũi trong nháy mắt trở nên hồng hồng, đau đến khó chịu, trong hốc mắt cũng đong đầy nước mắt, xem ra làm cho đôi mắt to ngập nước của cô càng thêm mê người.
Cơ Liệt Thần nhìn vào mắt to đầy nước mắt của cô, suy nghĩ bị dừng lại một giây, vẻ tức giận trong đáy mắt dần dần mất đi.
Đáy mắt từ từ hiện lên một nụ cười, hai tay anh ôm ngực đứng ở cửa thư phòng, hỏi "Cô muốn hỏi cái gì, hỏi đi"
Cơ Liệt Thần từ trên cao nhìn xuống cô, một đôi tròng mắt đen như mục, cao ngạo lỗi lạc.
Lâm Nhược Kỳ chợt nhớ tới Tiểu Ngôn nói anh ta là ác ma máu lạnh nuôi quái vật, nhưng cô nhìn anh ta thế nào đi nữa, cũng cảm thấy chẳng qua là một cậu chủ kiêu ngạo.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, khinh thường nói: "Nghe nói ở cái gì cốc, anh nuôi rất nhiều quái vật, còn nắm trong tay sống chết của người ta, tôi thấy là giả, phải không?" Ngược lại, giết một con chó ngao Tây Tạng là thật, nhưng muốn nắm giữ sống chết của người ta, cái này cũng quá mơ hồ, ai tin? Dù sao cô không tin!
Anh nhìn chăm chú vào cô, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng loáng, dường như muốn cười nhưng lại không cười. Tóm lại, khóe môi nhếch lên một đường cong không rõ, làm cô sợ sệt. Phục hồi lại tinh thần, phát hiện dường như anh đang cười, nhưng nụ cười kia làm cho trong lòng cô sợ hãi một hồi lâu.
Quay mặt qua chỗ khác, nói: "Tôi biết ngay những chuyện kia là tin vỉa hè, anh xem anh đi, toàn thân có vẻ ốm yếu, còn nuôi quái vật, nắm sự sống chết cái gì, tám phần là Heber sợ người khác khi dễ anh, mới thay anh tung tin đồn, cố ý làm cho anh thần thần bí bí như vậy. Tôi nói kh