Polly po-cket
Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326250

Bình chọn: 10.00/10/625 lượt.

g họ Lý gọi tới."

"Đưa cho tôi." Lãnh Như Phong cũng không ngẩng ra lệnh.

Nghe đối phương báo cáo xong, Lãnh Như Phong cúp điện thoại, rất nhanh ra lệnh thi hành.

Liên tục lục soát và giám thị gần nửa tháng, Lãnh Như Phong cảm thấy mệt mỏi vuốt sống mũi, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi. . . . . .

Anh ta luôn luôn xem thường Cơ Liệt Thần, hôm nay anh ta ở trong Lư Đăng Bảo số 1, ngược lại có chút hâm mộ. Mấy thiết bị trong gia đình anh thật sự rất cao cấp. Mà Cơ Liệt Thần hy sinh mình, chịu buông tha Lư Đăng Bảo số 1, chịu nhục giải tán "Liệt Diễm" hành động này, ngược lại anh ta có chút kính nể rồi.

Ít nhất, chính anh ta làm không được. . . . . .

Nhưng cô gái vốn nên thuộc về anh ta, lại bị Cơ Liệt Thần tìm được trước, hiện tại lại bị vụng trộm giấu đi, bọn họ cho rằng làm như vậy anh ta thật sự không tìm được bọn họ sao?

Lãnh Như Phong cười lạnh, chậm rãi mở mắt, ha ha. . . . . . Chúng ta chờ xem!

Đứng dậy, bước nhanh ra khỏi Tòa thành, ngồi lên chiếc Rolls-Royce đã sớm chờ tại trước cửa, ra lệnh thủ hạ lái đến mục tiêu. . . . . .

Chờ đợi và kiềm chế là một chuyện rèn luyện tính nhẫn nại.

Nó làm cho khát vọng và kích động trong nháy mắt tăng lên cực hạn! Rốt cuộc đạt được dễ như trở bàn tay, trong lúc nôn nóng xem ra giống như chợt gần chợt xa, làm cho lòng người ta cực kỳ ngứa ngáy khó nhịn!

Rốt cuộc, rốt cuộc có thể nhìn thấy cô rồi. . . . . .

***

Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại ở trong tiếng chim hót líu lo.

Gió nhẹ phất qua mặt, màn cửa sổ lay động, bên ngoài xuân ý dào dạt.

Giống như bức tranh ruộng lúa màu vàng từng mảng lớn trải rộng, ngoài cửa sổ đều là lúa và đồng, trong không khí cũng xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt của thực vật đặc biệt. . . . . .

Mặc dù đỉnh nóc nhà thật cao có chút kỳ quái, nhưng tổng thể mà nói xem như là căn phòng nhỏ kết cấu bằng đá rất bình thường.

Đúng vậy! Không sai, nơi này không phải là căn phòng lợp tôn!

Lâm Nhược Kỳ chớp mắt mấy cái, cố gắng giơ tay lên dụi mắt, lại phát hiện đầu vừa động nhẹ liền bị cơn đau đớn khó có thể chịu được, vả lại đầu óc choáng váng, thậm chí tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, làm cho cô căn bản không cách nào nhúc nhích!

Nhưng, đoạn ngắn kí ức trong nháy mắt tất cả đều hiện lên trong đầu. . . . . .

Trong lòng hoảng hốt, cô muốn ngồi dậy, muốn lập tức trở về bên cạnh Cơ Liệt Thần!

Thở dốc một hơi, cô cố gắng ngồi dậy một lần nữa. . . . . .

"A. . . . . ." Đau quá!

Cố gắng giãy giụa thân thể lập tức bị người ở mép giường đè lại!

"Đừng động. Đầu của em đụng bị thương rất nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi." Giọng nói của người đàn ông thật thấp, giống như đã từng nghe, thái độ trước sau vẫn lạnh lẽo cứng rắn.

Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn về phía người bên giường, "Tại sao là anh? Lãnh Như Phong!"

Vẻ mặt của Lãnh Như Phong không chút thay đổi, ngược lại, càng có vẻ lãnh khốc và cứng rắn hơn.

Anh ta nheo mắt, con ngươi hơi lóe sáng, "Nghe nói em mất trí nhớ, tại sao lại nhớ tôi?"

Mặc dù anh ta biểu hiện bình tĩnh như vậy nhưng cô không biết trong lòng anh ta dậy sóng. . . . . .

Lúc mới biết cô bị mất trí nhớ, trong nháy mắt cảm giác tức giận mất mát quét qua đầu ngón tay tràn ngập toàn thân, giống như một cái động đen tối hút anh ta ngã vào vực sâu!

Mới vừa để cho cô nhớ lại một chút quá khứ, tại sao lại mất trí nhớ? Mọi thứ trải qua đều uổng phí hay sao? !

Nhưng bây giờ cô có thể gọi tên của mình, biết anh ta là Lãnh Như Phong, có phải đã nhớ tới điều gì hay không?

Trong lòng suy nghĩ lại, bác bỏ suy đoán này.

Không đúng, cô gọi anh ta là Lãnh Như Phong mà không phải gọi anh ta là anh Tiểu Phong, điều này nói rõ cô vẫn không nhớ chuyện lúc còn nhỏ.

Nghĩ đến đây, anh ta cau mày giương mắt.

Lâm Nhược Kỳ vẫn không nhìn anh ta, mí mắt cũng không giơ lên, khàn khàn nói: "Do anh ban tặng nên tôi đã mất trí nhớ. Cũng do anh ban tặng, tôi và Thần. . . . . ."

Cô nghẹn lại, muốn nói lại thôi.

Không thể để cho Lãnh Như Phong biết mình và Cơ Liệt Thần đi chung với nhau. . . . . . Nếu anh ta đã tìm đến nơi này, nhất định cũng sẽ tìm đến Thần, trước hết ngăn chặn anh ta, nói không chừng để cho Thần tránh thoát một kiếp.

Lúc này Lâm Nhược Kỳ cũng không biết ở Nam Thành, nhà họ Cơ xảy ra biến cố, chẳng qua đơn giản nghĩ đến an toàn cho Cơ Liệt Thần, cô không ngờ phen suy tính này ngược lại giúp Cơ Liệt Thần một chuyện.

Lâm Nhược Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài một chút, dường như đã gần đến chạng vạng tối. . . . . .

Đi ra lâu như vậy, không biết Cơ Liệt Thần có tìm cô khắp nơi hay không? Nếu để người của Lãnh Như Phong bắt gặp thì làm sao đây?

Nghĩ đến đây, cô vươn tay muốn chống đỡ người ngồi dậy, lại bị Lãnh Như Phong níu lại cổ tay.

"Tôi đã nói, bây giờ em vẫn không thể cử động."

Lâm Nhược Kỳ khó chịu khẽ hừ một tiếng, "Ai cần anh lo!"

Lãnh Như Phong đối cô không cần cũng không hề biểu hiện ra bất mãn gì, anh ta biết nguyên nhân cô tức giận, anh ta thở dài một hơi, ngồi ở bên giường cúi đầu xem xét kỹ lưỡng cô, nhỏ giọng nói, "Tiểu Đào, phải làm sao mới có thể làm cho em hiểu, tôi làm mọi chuyện cũng hoàn toàn vì em. . . . . ."

Nghe tiến