
trên sàn nhà. Hắn kích thích nàng, liếm nàng, hôn nàng, cho đến khi nàng cầu khẩn, mới tiến vào thật sâu bên trong nàng, làm cho nàng khóc nức nở, bật thốt lên những âm thanh kiều mị.
Hắn ham muốn nàng mãnh liệt, lần sau lại càng mạnh mẽ hơn so với lần trước. Sau mỗi lần kết thúc, dục vọng không những không bị dập tắt đi mà lại càng cháy bùng lên như lửa. Khoái cảm mà nàng mang lại cho hắn càng lúc càng tăng lên gấp bội, hắn phảng phất cũng có thể cảm nhận được, nàng đối với hắn cũng là niềm sung sướng đến vô tận.
Khoái cảm như thế dường như từ trước tới giờ hắn chưa từng biết đến.
Nhưng rồi lại giống như đã từng rất quen thuộc.
Lôi Đằng thấp giọng gầm thét, thân thể ngăm đen ướt đẫm mồ hôi. Hắn hôn lên hõm cổ trắng nõn của nàng, rà lưỡi theo từng đường cong tinh tế, liếm từng giọt mồ hôi trên thân thể mềm mại, đầy đặn của nàng.
Bàn tay to lớn, bá đạo luồn vào giữa cặp đùi thon dài của nàng, trong lúc chạy nước rút, dùng ngón tay thô ráp ma sát nơi mềm mại của nàng, cho đến khi nàng thở hổn hển kêu khóc.
Nàng nức nở cầu khẩn nhưng lại bị hắn mạnh mẽ đẩy đến cao trào, cuốn vào đại dương vui thích mênh mông. Khi nàng nghĩ rằng hoan ái kịch liệt cuối cùng đã tạm thời lắng xuống thì Lôi Đằng tinh lực tràn đầy lại không có ý định bỏ qua cho nàng.
Bàn tay to lớn, khỏe mạnh đem thân thể mềm mại trắng nõn lật úp xuống.
"Lôi… Lôi Đằng..." Nàng nằm úp sấp trên giường, bởi vì không nhìn thấy hắn mà kinh hoảng. Nàng cắn chặt mu bàn tay, quá nhiều khoái cảm khiến cho nước mắt nàng chảy xuống thấm ướt cả chăn đệm.
Nơi dục vọng cứng rắn của hắn cũng bị nàng thấm ướt.
Đậu Khấu cảm giác được không khí lạnh như băng lẻn vào khiến nàng run rẩy. Sau đó, thân thể tráng kiện của hắn từ đằng sau lại lần nữa xâm nhập vào bên trong nàng.
Thân hình cao lớn dán chặt lấy lưng của nàng, hai cánh tay cường tráng của hắn ghì chặt nàng trong ngực. Vì không thể nhìn thấy hắn nên hết thảy những động tác cuồng dã của hắn gia tăng ở trên người nàng đều mang đến nguồn khoái cảm mạnh mẽ vô cùng, vô tận.
Bởi vì sự kích thích của hắn mà nàng trở nên trơn chu, ẩm ướt đón nhận sự công kích của hắn. Dường như tư thế này khiến cho nàng cơ hồ không thể tiếp nhận kích thước khổng lồ cứng rắn ấy, nhưng khi hắn tiến vào nơi mẫn cảm nhất của nàng lại thật dễ dàng.
"Không, không cần! Lôi Đằng, không cần..." Mái tóc của nàng xõa tung tán loạn trên gối, những âm thanh kiều mỵ khẩn cầu của nàng chỉ khiến hắn càng càn rỡ bá đạo hơn.
Bản tay thô ráp trượt xuống giữa hai chân của nàng, gảy nhẹ cánh hoa mềm mại, vuốt ve, mơn trớn chân nàng.
Đậu Khấu cơ hồ muốn ngất đi.
Hơi thở nóng bỏng gấp gáp, tựa vào bên tai của nàng, khàn khàn giọng nói nhỏ: "Nha đầu, cảm giác thế nào?" Tay hắn không ngừng mơn trớn cánh hoa của nàng: "Nàng thích không? Thích ta dùng tay như vậy không? Hay thích ta dùng miệng làm như vậy hơn?"
Bàn tay ngăm đen kia thì lặng lẽ thăm dò bầu ngực đầy đặn, chà sát đầu vú mềm mại của nàng.
"Không, không... A..." Nàng muốn tránh, muốn chạy trốn, nhưng lại càng muốn chìm sâu hơn trong khoái cảm triền miên như sóng triều, sóng sau xô sóng trước.
Nàng đắm chìm trong dục vọng, vòng eo nhỏ nhắn không ngừng xoay chuyển, không phải muốn tránh đi, mà là muốn gần sát hắn hơn. Làm cho hắn ở phía sau chạy nước rút càng trở nên cuồng loạn, dần dần mất đi tiết tấu, nàng không biết làm gì hơn, chỉ có thể lần nữa thét lên tên của hắn, cảm thụ hắn toàn diện sự xâm lược ngọt ngào này.
Sau một tiếng kêu dài thỏa mãn, nàng lần nữa đạt tới cao trào, đón nhận dòng tinh khí nóng bỏng của Lôi Đằng vào bên trong nơi ẩm ướt sâu thẳm.
Sau đó, bọn họ ôm nhau ngủ.
Đậu Khấu quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu. Còn Lôi Đằng lại trôi dạt vào trong một giấc mộng.
Giấc mộng ấy toàn là những mảnh nhỏ vụn vặt, nhưng tất cả các cảnh vật cùng sự kiện đều vô cùng quen thuộc. Trong giấc mộng có nàng, có một tòa thành, một phường thuốc, còn có một màn hắn cùng nàng chung đụng.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng Lôi Đằng tràn đầy nỗi nghi hoặc.
Hắn nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân đang say giấc nồng trong ngực. Hô hấp của nàng nhẹ mà mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, gò má nhàn nhạt ửng đỏ, trên da thịt còn lưu lại dấu hôn của hắn.
Hắn vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt mềm mại của nàng, lực đạo nhẹ như chuồn chuồn lướt nước chỉ khiến nàng đang ở trong mộng nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng không đánh thức nàng dậy.
Hắn chưa từng thận trọng chạm vào cái gì như vậy. Cho dù cầm nắm vàng bạc châu báu yêu mến nhất trong tay, hắn cũng chưa từng thận trọng như vậy.
Thế nhưng giấc mộng kia sao lại rõ ràng như thế.
Hắn rất ít nằm mơ, cho dù thật sự có mơ thì xuất hiện trong giấc mơ của hắn nếu không phải là ánh sáng của vàng bạc châu báu thì cũng là khói lửa chiến tranh.
Thế nhưng giấc mộng kia lại rõ ràng như thế...
Nhưng chẳng qua là cũng chỉ là giấc mộng mà thôi!
Hắn không tin những chuyện đó đã từng xảy ra. Huống chi, nếu quả thật đã từng xảy ra, tại sao trong ký ức của hắn không nhớ đến một chút nào?
Loài rồng không thể nào bị loài