
ế
nhưng lại giống như một con chó nhỏ, liếm nước mắt trên mặt bà.
Ta đưa tay che mặt, một tay cũng che hai mắt Tiểu Ly lại, nó vẫn là một
đứa trẻ, mấy cảnh này ít nhìn một chút cũng tốt. Vốn dĩ sinh ra dáng vẻ
đã phong lưu, vạn nhất học theo thói xấu, có gì hay chứ? Trong lòng ta
thầm mắng Thiên đế háo sắc. Từ khe hở ngón tay len lén nhìn ra—nhàn nhã
liếc trộm đôi phu thê bên cạnh rì rầm, đây là lần đầu, huống chi người
bên cạnh lại chính là Thiên đế bệ hạ phong lưu trước đây. Lúc trước ta
chỉ ghét Nhạc Kha phong lưu, hiện giờ trông thấy, hắn cũng chưa từng
thừa hưởng một phần của Thiên đế, quả thực may mắn.
Côn Lôn Trắc Phi được ông ấy hết mực an ủi, nét sầu khổ trên gương mặt đã vơi đi phân nửa, ta âm thầm khen ngợi.
Thiên đế đem bùn đất trên rễ hoa bỏ đi, ôm Côn Lôn Trắc Phi nhìn xung quanh,
rừng sâu cây cối rậm rạp, nhún chân nhảy lên tìm một nhành cây ngồi
xuống, vui vẻ tâm sự.
Trong khoảng hoa cỏ phía trước hai người họ cỡ một cánh tay, một con chim nhỏ đang run rẩy — Ta ở phía trước kính
cười đến phát run, suýt chút nữa ném Cửu Ly đang ở trong ngực ra, mười
phần thông cảm cho tình cảnh ngày hôm nay của con chim nhỏ.
Chung quy, tận mắt nhìn thấy chuyện tư mật chốn khuê phòng của phụ mẫu mình,
thân thân thiết thiết, lại không thể tránh đi, duy chỉ có Nhạc Kha con
rồng ngốc này mà thôi.
Ta qua kẽ hở ngón tay thấy Thiên đế ôm Côn Lôn Trắc Phi hết sức thân mật, mặt nóng ran tim đập thình thịch, trong
lòng phù hộ Nhạc Kha ngày thứ hai thức dậy, tốt nhất là phát bệnh hay
quên, ngàn vạn lần đừng học hành vi phong lưu này của Thiên đế. Thằng
nhãi đó mặc dù hóa thành con chim nhỏ, nửa đêm lại không giống như mấy
con chim bình thường nhắm mắt nghỉ ngơi, nào biết hắn thế nhưng lại mở
to đôi mắt chim tròn vo,, không rõ là đang thành tâm học tập hay vì bị
dọa đến phát ngốc rồi?
May mà Thiên đế cũng biết mấy chuyện này có chút bất nhã, ôm Côn Lôn Trắc Phi vào trong ngực, nhảy xuống nhánh cây rời đi.
Nhạc Kha tên nhãi này giống như quên mất hiện về hình người, dang cánh bay
ra bên ngoài, hắn trước giờ luôn luôn nhanh nhẹn, chưa từng dùng cánh,
giờ phút này thế nhưng lại quên vỗ cánh, đầu đụng vào gốc cây trước mặt, đầu váng mắt hoa ngã ngồi xuống đất, hiện về hình người, than thở nói:
“Thanh nhi a…”
Ta ở bên ngoài kính kích động run lên một cái.
Cửu Ly mặc dù bị ta biến về hình dạng tiểu thú, cũng cười phá lên: “Tam điện hạ phải chăng là bị kích động rồi a?”
Ta cốc một cái lên cái đầu nhỏ của nó, uy hiếp nói: “Tiểu Ly có muốn thử thuật cấm thanh của tỷ tỷ không?”
Nó ngoan ngoãn ngậm miệng hồ ly lại.
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân, ta đang xem đến hăng say cũng chưa từng
để ý đến. Ở trên đầu Cửu Ly gảy một cái, cảnh tượng ào ạt thay đổi, thế
nhưng lại tựa như những mảnh vỡ, lúc là phu thê Đông Hải Long Vương cùng bàn bạc với Thiên đế, sắc mặt tất cả đều không tốt, ta chỉ nghe được
bốn chữ “Chiêu hồn đại pháp”, lúc thì hình ảnh lướt qua, nhưng là sư
muội Lưu Chỉ của Côn Lôn Trắc Phi, nữ tử cao ngạo đó ngã vào trong đất
bụi bặm, bi thương nức nở nhưng vẫn không thể đổi được một cái quay đầu
của Thiên đế, bị kim giáp võ sĩ dẫn đi. Lúc thì lại là Thiên hậu nương
nương, bà chính là một nữ nhân ngoan cường, trong miệng không ngừng quát mắng: “Chẳng qua là hoa tiên, lại vọng tưởng làm Thiên hậu nương nương
gì chứ…Bổn cung hận không thể giết chết ả ta cùng với nghiệt tử của ả…”
Thiên đế giận đến độ sắc mặt xanh mét, Lăng Xương và Đồng Sa quỳ trên
mặt đất, không ngừng dập đầu. Hắn luôn luôn cao cao tại thượng, ta quả
thật chưa từng thấy hắn cúi đầu khẩn cầu một ai, âm thầm kinh ngạc. Hình ảnh đã lướt qua, kim giáp võ sĩ áp giải mấy tướng lĩnh Thiên giới
đến…Cảnh tượng cuối cùng, Nhạc Kha quỳ xuống, gọi “Phụ đế–“ Thiên đế nhẹ dìu hắn dậy, Côn Lôn Trắc Phi nằm ở trên tháp tịnh dưỡng, mấp máy mấy
tiếng, mảnh kính còn lại đã vỡ thành những mảnh nhỏ, cũng không có khả
năng ghép lại được nữa.
Phương Trọng cười nói: “Điện hạ thi triển pháp thuật nhìn kính nhớ người, chi bằng hiện giờ ra ngoài cung nhìn
thử, cũng để giải tỏa nỗi khổ tương tư.”
Ngẩng đầu lên nhìn,
Phương Trọng đang đứng nơi đầu giường, đoán là cũng vừa xem thấy cảnh
tượng trong mảnh kính vỡ. Ta bất chợt nhớ tới hình ảnh thân mật của
Thiên đế và Côn Lôn Trắc Phi vừa rồi, lại có chút không rõ Phương Trọng
tiến vào lúc nào, lỗ tai đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Phương Trọng tỷ tỷ vào đây khi nào?”
Trong mắt nàng hàm chứa ý cười, nói: “Nô tỳ chỉ nói Vương thượng thâm tình, thì ra công chúa điện hạ cũng không
kém. Nhạc Kha tiểu công tử mới đứng ngoài thành Tu La năm sáu ngày, Điện hạ đã ở trong cung nghe thấy tin tức, liền đối với nô tỳ khách khí như
vậy.” Che miệng cười: “Nô tỳ làm thế nào đây?”
Ta biết nàng trêu
chọc ta, nhưng phục hồi tinh thần lại, trong lòng đã nở ra từng đóa từng đóa hoa dày đặc, ngay đến giọng nói cũng bất giác chứa đựng vui sướng:
“Phương Trọng tỷ tỷ nói, Nhạc Kha đến rồi…Chàng ở bên ngoài thành Tu
La?”
Phương Trọng gật gật đầu, mắt nhìn ta cười mãi thôi.
Ta bị nàng nhìn đến tr