XtGem Forum catalog
Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322544

Bình chọn: 7.5.00/10/254 lượt.

m mang theo nội y bên người?” Anh cảm thấy rất buồn cười và kỳ lạ. “Đến đây.” Anh đưa tay về phía tôi.

Tôi ngồi lên đùi anh, lấy đồ nội y ra. “Đẹp không?”

Anh nheo mắt, dáng vẻ đã hiểu rõ, nham hiểm cười, “Đẹp, nhưng có vẻ không giống phương pháp em có thể nghĩ ra.”

“Diệp Phi giúp em mua đấy nha!” Tôi lập tức giải thích.

“Diệp Phi?” Sắc mặt anh biến đổi có chút

xấu xa, “Những việc như đưa bà xã đi mua đồ nội y vốn là trách nhiệm của anh chứ.” Anh ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói, dường như còn kèm

theo tiếng nghiến răng.

“Ha – Em, em không biết là anh còn biết

ghen đấy.” Tôi cười đến mức ngã lên người anh. “Nhưng Diệp Phi nói anh

sẽ thanh toán mà.”

“Hừ.” Anh nhếch miệng, vẻ không đồng tình. “Đúng là tên lắm chuyện.”

Tôi cười ha ha nhìn anh, thật ra tôi rất thích anh như vậy, thật không biết anh đã đem hết những thứ nặng nề trong lòng tôi đến nơi chốn nào nữa.

“Việc công ty đã có chuyển biến tốt rồi.” Anh ôm tôi nói, “Em không cần thay anh lo lắng nữa.”

“Ừ, em chỉ lo lắng cho sức khỏe của

anh thôi, chưa bao giờ em nghi ngờ năng lực của anh. Khi còn đi học anh

đã là một nhân vật thủ lĩnh rồi, dù rằng anh luôn rất ôn hòa nhã nhặn.”

“Em đang khen anh đấy à? Nhưng anh hiện

giờ là một người không thể bước qua đường, không thể cùng em du ngoạn

sơn thủy, không thể chăm sóc em như ước nguyện…”

“Nhưng em tự nguyện mà.” Tôi hung hăng lưu lại một nụ hôn trên môi anh.

“Em vừa nói là em tự nguyện đấy nhé.” Anh giống như một tên thợ săn bắt được con mồi, đắc ý vô cùng, không biết

anh lôi từ đâu ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, nhanh chóng đeo

vào ngón áp út của tôi.

“Anh đang trói buộc em đấy à?” Tôi kêu to, không nén được sự vui mừng trong lòng.

“Ừ, nếu ngày nào đó em muốn được giải

thoát , hãy nói với anh, đừng lặng lẽ rời đi nữa.” Anh hôn chiếc nhẫn

trên ngón tay tôi, dường như muốn tìm

“Em mới không cần giải thoát ấy, anh bắt

em đợi bốn năm, tra tấn em bốn năm rồi, bây giờ không có hoa hồng, không có nến, như vậy mà đã đặt mua em rồi. Ôi – ôi, em muốn nói cho mẹ em

biết.” Ngôn ngữ của tôi lộn xộn, lại vừa khóc vừa cười.

“A, ngốc quá.” Anh xoa đầu tôi cưng chiều, “Sao lại khóc nữa rồi.”

“Người ta tủi thân thôi!” Tôi tiếp tục chơi xấu.

“Ốc xào!” Người nào đó tung ra một đòn sát thủ bên tai tôi.

“Hả? Đàm phán xong.” Nước mắt của tôi lập tức ngừng lại.

“Ngon quá!” Tay và miệng tôi vô cùng bận rộn.

Lâu rồi không quay lại trường ăn ốc, lần

trước là khi vừa biết chuyện chân của anh, chuyện đó dù sao cũng khiến

người ta không ngờ tới.

“Lau tay.” Anh cầm khăn tay cẩn thận giúp tôi lau tay.

Mỗi lần ăn ốc, anh đều làm việc này, tôi hớn hở duỗi bàn tay ngây ngốc ra, cảm thấy như mình đang trên chín tầng mây.

“Kia không phải là Bạch Vũ Khải sao? Rất giống trong tấm ảnh ở đoàn trường mà.” Một câu hỏi vang lên cách đó không xa.

“Đúng vậy, không ngờ đường đường một tiền đạo bóng rổ giờ lại rơi vào kết cục phải ngồi xe lăn như thế.” Một

thanh âm hả hê đáp lại, lập tức khiến tôi đang lơ lửng trên chín tầng

mây rơi xuống.

Cơn giận dữ khiến tôi ngay lập tức đứng lên.

Một cánh tay trắng ngần kéo tôi lại. “Còn chưa ăn hết mà.” Anh điềm đạm cười chỉ vào cái đĩa còn lại mấy con ốc.

“Anh đừng quản em.” Tôi thử thoát ra khỏi tay anh, nhưng không ngờ lực của anh có thể đủ chế ngự tôi.

“Hà tất phải thế? Đây là sự thực, em còn muốn tranh cãi với họ sao?” Vẻ mặt anh bình tĩnh, có đôi chút bất lực.

“Nhưng bọn họ không thể nói như thế được.” Tôi cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong giọng nói của mình.

“Sở Phong từng nói: Được sống là điều tốt nhất. Hiện giờ anh không chỉ được sống mà còn có thể ở cạnh em, đó

không phải điều tốt đẹp nhất hay sao? Hà tất phải để ý người khác nghĩ

gì?”

Tôi chầm chậm ngồi xuống, lặng lẽ nghiền ngẫm từng chữ anh nói.

Tôi không nhịn được quay đầu, trừng mắt hung dữ nhìn hai người kia.

“Bố mẹ anh đang an dưỡng ở nước ngoài,

đợi họ trở về chúng ta sẽ đi thăm họ được không?” Anh không để ý động

tác mờ ám của tôi, nói sang chuyện khác.

“Được, bố mẹ anh vẫn khỏe chứ? Diệp Phi bảo họ vì chuyện lần này mà ngã bệnh.”

“Đã khỏe lên rất nhiều rồi. Họ cũng lớn

tuổi rồi, vì chuyện của anh mà đã lo lắng rất nhiều, sau này anh sẽ tiếp nhận toàn bộ việc của công ty, sẽ không để họ vất vả như vậy nữa.”

“Nhưng sức khỏe của anh, Diệp Phi nói

rồi, anh không khỏe mạnh thế đâu.” Tôi có chút lo lắng nhìn anh, dù

những gì anh nói rất đúng đạo lý, nhưng sức khỏe của anh không tốt cũng

là thực tế không thể chối cãi.

“Tên tiểu tử Diệp Phi ấy còn nói gì nữa?” Anh á khẩu bật cười, “Tên đó giỏi nhất chuyện mê hoặc người khác.”

“Anh ấy còn nói Sở phong chết rồi.”

“Ừ.” Anh nắm tay tôi, “Ba người chúng ta

giờ chỉ còn lại hai, sinh mệnh đúng là rất mỏng manh.” Lời nói của anh

mang theo vẻ buồn bã.

“Khi đó hai người bọn anh cùng nằm viện,

Sở Phong luôn nói rằng nếu có thể cấy ghép chân, như thế thì ít nhất anh cũng nguyên vẹn.” Anh thấp giọng kể lại, sau đó chỉ lặng im trầm mặc.

Tôi phát hiện anh không phóng khoáng với Diệp Phi là do liên quan đến sự liều chết của Sở Phong.

Tôi kh