
lại".
Tóc Nhan Miêu lập tức dựng ngược cả lên.
Nửa tiếng sau, Tạ Tử Tu nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của mình, ra đò nhắm mắt dưỡng thần, miệng còn chỉ đạo: "Xuống một chút, xuống chút nữa, tốt lắm".
Nhan Miêu bóp chân cho anh ta, thật sự muốn khóc, Tạ Tử Tu, tôi hận anh!
"Đừng lười biếng, hôm nay tôi họp rất lâu, chân chưa được thả lỏng. Mạnh thêm chút nào".
Đáng ghét, Tạ Tử Tu căn bản bị chuyện sắp đính hôn của hai người kia chọc đau đớn, mượn cơ hội đem cô ra trút giận. Muốn cô chạy việc, dắt chó gì đó thì thôi đi, được đằng chân lại lân đằng đầu thế này thì đúng là bắt nạt người quá đáng.
"Cô còn có chuyện gì đau khổ không, kể tôi nghe chút nào".
"... Tôi kể nhiều thế rồi còn gì. ..T_T".
Cuộc đời cô mới hơn hai mươi năm ngắn ngủi, lấy đâu ra chuyện xui xẻo vô cùng vô tận như thế mà mua vui cho anh ta cơ chứ.
Tạ Tử Tu cười nói: "Thế nếu không thì kể chuyện cô yêu thầm Nhan Tử Thanh ra sao đi".
Vô tình bị chọc phải chỗ đau, Nhan Miêu cuối cùng gạt nước mắt nói: "Tôi không nói!". Quá đáng lắm rồi!
Tạ Tử Tu vẫn nằm rất thoải mái: "Thế chắc tôi sắp thay thư kí rồi".
Nhan Miêu cũng không phải loại "con gà" ngậm bồ hòn làm ngọt, can đảm chiến đấu với thế lực ác độc ngay lập tức: "Anh Tạ, thế thì tôi sẽ kiện tới trọng tài lao động!"
Tạ Tử Tu nhìn cô, cười nói: "Cũng được, thế nhưng gần đây Nhan Tử Thanh phải cẩn thận chút đây".
Nhan Miêu đứng thẳng người dậy, rắn giọng đáp: "Hừ anh, anh đừng có hù dọa tôi. Anh tôi là cảnh sát đấy, hơn nữa có Đỗ Duy Duy ở đấy, chị ta sẽ không để anh làm gì anh tôi thì làm đâu".
Đấy vốn chỉ là cứng mồm mạnh miệng, nhưng vừa nói xong, nhìn sắc mặt của Tạ Tử Tu, Nhan Miêu phát hiện bản thân mình đúng mèo mù vớ cá rán, thắng to rồi.
"Tôi đi đây!".
Tốt quá rồi, từ nay sẽ không còn phải chịu sự áp bức vô nhân tính của anh ta nữa.
Vừa mới đi tới cửa đột nhiên nghe thấy tiếng Tạ Tử Tu vang lên sau lưng: "Thư kí Nhan, thực ra tôi thấy, chúng ta cùng một trận tuyến".
Nhan Miêu khựng lại, quay đầu nghi ngờ: "Hả?".
Ai muốn cùng một trận tuyến với anh ta chứ?
Tạ Tử Tu khẽ hạ người xuống: "Quyền lợi của chúng ta là giống nhau, đúng không?".
"Có à?
"Đương nhiên rồi. Chúng ta đều hy vọng bọn họ chia tay nhau, đúng không. Đây chính là cơ sở để chúng ta kề vai chiến đấu. Cô cũng không mong hai người đó bên nhau phải không, chẳng lẽ cô muốn để Duy Duy làm chị dâu cô à?".
"Hơn nữa, Duy Duy có thể từ hôn với tôi thì cũng có thể từ hôn với anh trai cô".
"Nếu cô không làm gì, tương lai của anh trai cô sẽ rất thảm". Chính xác là thế! Nhưng mà...
"Tôi, tôi không muốn liên minh với anh". Có đối thủ như Đỗ Duy Duy, lại có đồng minh như Tạ Tử Tu, đây không phải là cửa trước có sói, cửa sau có hổ sao?
"Thế cô cảm thấy, với sức của một mình cô mà quấy rối được hai người đó chắc?".
Nói, nói cũng đúng.
"Thế nên..Tạ Tử Tu lười biếng vẫy vẫy tay với cô.
Dưới khí chất mê hoặc lòng người của anh ta, Nhan Miêu ngoan ngoãn quay trở lại, "liên minh chia uyên rẽ thúy" chính thức thành lập.
Nhưng nói thật, nếu không có quan hệ máu mủ, sao cô không tỏ tình sớm một chút, thế đã không lắm chuyện như giờ rồi".
"Anh... nếu anh có sức hấp dẫn một chút, Đỗ Duy Duy đã không chạy đi theo đuổi anh trai tôi rồi".
"Nếu cô mà nữ tính thêm chút nữa, anh ta đã không bị Đỗ Duy Duy cướp đi rồi". Tạ Tử Tu nghĩ một lát, lại đổi giọng, "Thôi vậy, thực lực cách xa quá. Coi như tôi chưa nói gì".
Đúng rồi, tiếp tục bóp đi. Trên bắp đùi một chút, mạnh nữa nào, đúng rồi".
"... >.<".
Thế nhưng từ sau khi "liên minh chia uyên rẽ thúy" của bọn họ thành lập, hiệu quả công việc hình như rất thấp, về cơ bản là không hiệu quả chút nào.
Công việc cơ bản của liên minh chính là - theo dõi Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy.
Người ta đi xem phim, bọn họ cũng đi theo mua vé xem phim, bỏng ngô; người ta đi ăn ở nhà hàng cao cấp, bọn họ cũng đi theo ăn bữa cơm Pháp; người ta đi công viên, bọn họ cũng đi theo tới công viên, còn mua bóng bay; ngưòi ta hẹn hò xong, anh anh em em lái xe về nhà, bọn họ cũng thuận đó lái xe về.
Nhan Miêu cảm thấy, cứ mở to mắt nhìn hai ngưòi đó hạnh phúc ngập tràn, có lẽ ngoài việc liên tục xát muối vào lòng Tạ Tử Tu, làm bước đệm để mai này anh ta càng đối xử độc ác với cô hơn, chắc chẳng còn tác dụng nào hết. T-T
Thế nên không cần Tạ Tử Tu yêu cầu, Nhan Miêu bắt đầu tự giác phụ trách bữa sáng, trà chiều, còn đưa điểm tâm tới tận nhà cho anh ta, nịnh nọt hết cỡ.
Chịu vết thương tình cảm mà vẫn không biểu hiện ra ngoài chút nào, sóng vẫn yên biển vẫn lặng, cả ngày cứ cười mà như không cười, loại người này đáng sợ nhất, đen tối nhất, nổi bão lên là có sức sát thương nhất.
Giờ cô đúng là làm bạn với "vua" như chơi với hổ, suốt ngày nơm nớp lo âu. Không nghĩ vài biện pháp lấy lòng Tạ Tử Tu, vuốt xuôi anh ta, lỡ may anh ta nổi khùng lên, cô ở miệng hổ, đương nhiên là người đầu tiên bị hại.
Mà Tạ Tử Tu quen ăn sung mặc sướng lại tỏ vẻ bằng lòng tiếp nhận tay nghề nấu ăn của cô. Do vậy hai người đáng thương bị bỏ rơi ở nhà ăn lẩu, cũng là thú tiêu khiển không tồi.
Ngoài những việc ấy, cô