
?” Nhíu chặt đôi mày, Cổ Liên quay sang nhìn Lam Úy.
“Cũng khó nói rõ, có vẻ như một hiện tượng rất quái lạ.”
Lam Úy khẽ nghiêng cái đầu xinh xắn, cố nghĩ xem
chỗ kỳ quặc khó nói đó là cái gì: “A! Muội biết rồi, muội đã bảo sao lại lạ lùng thế mà! Hóa ra vì bốn người trong gia đình đó ngủ riêng”.
“Ngủ riêng thì có gì lạ chứ.” Thở phào một hơi, Hàn Cổ Liên cốc nhẹ vào đầu Lam Úy: “Làm ta hết hồn”.
“Không phải đâu, nếu hai vợ chồng và hai bà cháu
ngủ riêng thì rất tự nhiên chẳng có gì lạ, nhưng đằng này nhà đó lại là
bà cụ và cháu dâu ngủ chung một giường, còn hai bố con ngủ giường khác,
tỷ bảo có lạ không?”
“Ừ, nếu thế thì quả có hơi lạ. Lăng Khiêm Khiêm sao lại muốn cách ly bố mẹ và cụ nó chứ?”, Cổ Liên cúi đầu ngẫm nghĩ thật lâu.
“Tỷ vừa nói đứa bé tên gì?”, Lam Úy bất chợt hỏi thảng thốt, như thể vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai.
“Lăng Kiêm Kiêm, sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Không đúng rồi! Lúc ở nhà đó rõ ràng muội nghe thấy bà cụ gọi thằng bé là Man Man mà! Sao nó phải nói dối nhỉ?”
“Liệu có phải anh em sinh đôi nên muội nhìn nhầm không?” Khẽ xoa đầu Lam Úy, Cổ Liên cười vẻ không chú ý lắm.
“Không đúng! Muội đã xem qua sổ hộ khẩu nhà họ,
cặp vợ chồng ấy chỉ có một đứa con duy nhất tên Lăng Man Man, cái người
mà tỷ gọi Lăng Kiêm Kiêm kia căn bản là chưa bao giờ TỒN TẠI!”…
5 Xung đột
“Muội nói Lăng Kiêm Kiêm không tồn tại? Sao có
thể thế được?” Tiện tay cầm miếng bánh quy giòn bỏ vào miệng, Cổ Liên
quay người rút từ trên giá sách xuống quyển Sơn Hải kinh đưa cho Lam Úy: “Muội xem phần ghi chép về đôi dực điểu trong này đi, ta cũng vừa nghĩ ra thôi. Sơn Hải kinh viết rằng: ‘Đôi dực điểu còn có tên là Kiêm Kiêm, Man Man. Loài này mỗi con chỉ có một mắt và một cánh nên con đực và con cái luôn phải cùng
nhau bay, chúng thường được ví von với tình cảm vợ chồng ân ái son sắt
hoặc tình bạn bè sâu nặng không thể tách rời’. Nhưng trong ghi chép về
đôi dực điểu của Thiên giới còn có một điều rất quan trọng mà kinh văn
trần gian không nhắc đến. Đó chính là đôi dực điểu ấy con đực tên Kiêm
Kiêm, con mái tên Man Man, chúng là cặp vợ chồng chung thủy yêu thương
nhau. Như muội vừa nói, xem ra đôi chim này đã chuyển thế thành một
người, để hai nhân cách tồn tại trong cùng một cơ thể, rồi chờ đợi cơ
hội báo thù”.
“Nói như vậy thì trong thân thể Lăng Man Man tồn tại cả một nhân cách ác độc nữa.” Lam Úy đặt cuốn Sơn Hải kinh xuống, lo lắng nhìn Cổ Liên: “Tỷ định khuyên nhủ chúng thế nào đây? Rốt cuộc thì cái thứ đó vẫn thuộc về Ma tộc, bản tính tàn nhẫn. Bây giờ
chúng cung kính coi trọng tỷ, song biết đâu đến lúc nào đó lại đột ngột
trở mặt thì… tỷ à, tỷ sẽ phải ăn quả đắng mất thôi”.
“Chính vì đang suy nghĩ chuyện đó nên ta mới
không dễ dàng đáp ứng bọn chúng điều gì. Ta có mục đích của mình.” Cổ
Liên bước tới phía cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn lớp sương mù đang ngày càng dày bên ngoài, bất chợt kéo rèm cửa lại: “Cậu ta và Diệp Thanh Lệ đều
gọi ta là tiểu thư, vậy thì cậu ta nhất định cũng có qua lại với người
mặc áo xanh. Giờ đến Như Lai cũng ngầm chấp nhận thân phận của ta, hắn
làm sao có thể bỏ qua hai tầng phong ấn còn lại? Huống hồ đối với hắn,
dường như ta còn chút ký ức mơ hồ nào đó, nhưng không thật rõ ràng, như
thể đó là những hình ảnh mờ nhạt từ thời nào lâu lắm ngủ yên nơi sâu
thẳm trong đầu ta. Nhất định ta phải biết rõ thân phận thật của hắn mới
được”.
“Tỷ…” Lam Úy đang định hỏi gì thì từ biệt thự bên cạnh bỗng vọng tới hàng loạt những tiếng ồn ào làm gián đoạn suy nghĩ
của cô bé. Âm thanh thật ra không lớn, giống như những lời cãi vã của
đôi vợ chồng có mâu thuẫn vậy. Song đối với Lam Úy vốn chẳng phải người
phàm mà nói, nhất thời tiếng động ấy vẫn thu hút toàn bộ chú ý của Lam
Úy: “Muội đi xem sao”. Không đợi Cổ Liên trả lời, cô bé Lam Úy trước giờ vẫn luôn thích xem mấy vụ ầm ĩ, lập tức lao vèo xuống tầng dưới, chạy
ra ngoài, tàng hình giữa không trung rồi bay thẳng về hướng phát ra
tiếng động…
…
Gần đây tâm trạng của Hà Tĩnh Vũ vô cùng phiền
muộn, nguyên nhân chủ yếu là do bà nội chồng mới đón từ đại lục về biệt
thự ở Hồng Kông. Ban đầu cô cũng dự định đón bà về, sẽ chăm sóc báo hiếu bà đến nơi đến chốn, nhưng ngay ngày đầu tiên đến, bà cụ đã giáo huấn
cho cô cháu dâu một bài như tát nước vào mặt.
Bà cụ năm nay đã hơn tám mươi tuổi, là mẫu phụ nữ phong kiến điển hình thời xưa. Những điều bà dạy dỗ tất nhiên cũng toàn quy tắc cũ của nông thôn ngày nào, ví như người cao tuổi trong bàn ăn
phải được ngồi ở vị trí hướng Bắc nhìn sang hướng Nam, rồi dâu cháu
không thuộc dòng họ không được ngồi cùng bàn… Toàn những quy tắc cầu kỳ
xưa cũ mà người thời nay chẳng hề nghe nói đến. Ngay trong bữa tiệc chào đón cụ, Hà Tĩnh Vũ đã cả gan vi phạm hẳn hai điều. Hôm đó cũng chẳng
biết do tình cờ hay số phận cố ý trêu đùa, ma xui quỷ khiến thế nào mà
cô lại ngồi ngay vào vị trí vốn nên dành cho người lớn tuổi. Đến khi bà
cụ sa sầm mặt buông đũa xuống, cô vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm
sai điều gì.
Dường như bắt đầu từ hôm đó, bà lão tuổi còn cao
hơn cha mẹ c