
quay đầu lại đối với Trịnh Thuận nói: “Ngươi nói rõ ràng cho nàng ta, đừng để có chết cũng không biết tại sao!”
Thường Hy đứng ở đó không nhúc nhích, tựa hồ vẫn còn chưa có phục hồi lại được tinh thần sau biến cố, Tiêu Vân Trác làm sao lại có thể dễ dàng kết luận Xuân Lai đang nói dối?
Trịnh Thuận lập tức đáp lời, tiến lên vài bước ở trước mặt Xuân Lai nói: “Cẩu tiện tỳ không có mắt, lại còn dám to gan hồ lộng Thái tở gia. Ngươi nếu đã rõ ràng thói quen của Thái tử gia, vậy ta hỏi ngươi, Thái tử gia uống trà là dùng bao nhiêu phần nước nóng?”
“Tám phần.” Xuân Lai theo bản năng che ngực nói, nhưng là vừa nói xong lại há to miệng, một câu cũng không thành lời, nàng thật đã phạm phải một sai lầm trí mạng.
“Ngươi cũng biết tám phần sao? Nhưng là ngươi nhìn vết phỏng đã thành hình trên tay Ngu Thường Hy, nếu là tám phần nước nóng có đem người ta bỏng thành như vậy không? Đây rõ ràng là nước mới đun sôi mới có thể làm thành như vậy!” Trịnh Thuận từng câu từng chữ nói, nhìn Xuân Lai với thần sắc tràn đầy tức giận cùng thất vọng, hơn nữa còn là một loại lòng tin bị phản bội.
Thường Hy nhất thời hiểu ra, Tiêu Vân Trác bình thường uống trà dùng tám phần nước nóng, nhưng là hôm nay Xuân Lai cư nhiên dùng nước sôi pha trà, hơn nữa còn cố ý cùng nàng đụng thành một khối, rõ ràng mục tiêu của nàng ta chính là nàng. Không chỉ muốn đem bản thân nàng ngày đầu tiên đến đây đã gây đại họa, còn muốn đem nàng bị bỏng, suy nghĩ thật là ác độc. Thường Hy trong lòng là khổ sở cực kỳ, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Xuân Lai lại có thể căm ghét nàng thành như vậy.
“Cô đến tột cùng tại sao lại muốn hãm hại tôi?” Thường Hy nhìn Xuân Lai hung hăng chất vấn.
Vào lúc này Xuân Lai cũng không vì mình biện bạch thêm nữa, giương mắt liếc nhìn Thường Hy một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Thái tử điện hạ quả nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy cũng nhìn ra!”
“Nếu không phải nhìn thấy vết phỏng trên người Ngu cung nữ, bản Thái tử thật không nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy. Kết quả hôm nay, cũng không được tính là tốt nhỉ?” Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn đầy khinh thường, con người chính là như vậy, luôn luôn lòng tham không đáy.
Sắc mặt Xuân Lai héo vàng như cỏ cuối thu, cả người tựa hồ như không thể chống đỡ nổi. Nhìn nàng như thế lại sinh ra loại cảm giác không đành lòng.
Không có đáp lại lời Tiêu Vân Trác, ngược lại nhìn Thường Hy nói: “Hôm nay tôi không thể lấy mạng của cô thì ngày mai cũng sẽ có người muốn mạng cô. Cô hãy ở đấy chờ xem!”
Thường Hy thật sự không hiểu lời Xuân Lai nói, hỏi tới: “Cô đến tột cùng là muốn nói điều gì? Tôi với cô chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng đụng chạm, cô tại sao lại muốn hãm hại tôi? Mà vừa rồi cô làm là do ai sai khiến?”
Xuân Lai cười lớn một tiếng, lảo đảo đứng lên, vịn khung cửa nhẹ nhàng nói: “Tôi vì cái gì phải nói cho cô? Tôi đây rất vui lòng xem bộ dáng cô ngủ không an giấc!”
Xuân Lai nói xong liền đi ra ngoài, như là đã bại lộ liền quả quyết không còn ý niệm sống. Thường Hy nhìn bóng lưng Xuân Lai, lại thấy Trịnh Thuận bước ra phân phó mấy câu, ngay sau đó liền có mấy tiểu thái giám đem Xuân Lai giải đi, không lâu sau liền truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, dần dần thì tắt hẳn…
Thường Hy mặc dù không có tự mình đi xem, nhưng là từng tiếng kêu thê lương của Xuân Lai cứ không ngừng luẩn quẩn bên tai nàng. Trên người vốn là bị phỏng một mảng lớn, lại cố nén dây dưa cùng Xuân Lai lâu như vậy, đợi mọi chuyện chấm dứt, Thường Hy ngay cả đứng cũng không vững, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Vân Trác cơ hồ là không hề nghĩ ngợi sải bước thật dài tới vòng tay đỡ lấy Thường Hy, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hô: “Cô làm sao vậy? Ngu Thường Hy?… Ngu Thường Hy?!”
Thời điểm Thường Hy tỉnh lại, trước mắt xuất hiện tấm màn trắng thêu hình hoa lá vô cùng quen thuộc, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ lại chuyện tình ở Doanh Nguyệt điện, theo bản năng chợt ngồi bật dậy, lật người xuống giường. Mới vừa đi giày liền nghe thấy tiếng mở cửa đi ra, mở miệng hỏi: “Người nào?”
“Ngu tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh rồi sao?” Thanh âm Triêu Hà cách rèm truyền vào, vừa dứt lời cả người giống như một cơn gió vọt đến, xem xét cẩn thận thần sắc Thường Hy, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngu tỷ tỷ, tỷ thật đúng là làm muội sợ muốn chết, đang êm đẹp tại sao lại té xỉu? Trên người còn có vết phỏng, chẳng lẽ là Thái tử gia xả giận trên người tỷ sao? Nhưng là Thái tử gia cũng không phải là cái loại người dã man không hiểu chuyện nha! Đây tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe Triêu Hà hỏi tới tấp, Thường Hy cảm thấy đầu có chút đau nhức, chỉ đành phải nói hết một lần, nhân cơ hội hỏi: “Muội có quen biết Xuân Lai không? Nàng ta ngày thường có bạn bè thân thiết gì không?”
Triêu Hà lắc đầu một cái nói: “Xuân Lai này làm việc ở Doanh Nguyệt điện, căn bản là không có giao thiệp cùng ai, đều là thích độc lai độc vãng, cũng không thấy nàng gần gũi với ai. Nhưng là nàng cũng không có đắc tội với người nào, cử chỉ lời nói vẫn còn vô cùng tốt, khôn