
cũng rơi xuống. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống gò má Thường Hy, nhỏ xuống cái mũi nhỏ của nàng, cái trán của nàng, còn có giọt nước mắt vô tình mà chạm xuống chính giữa trán nàng…
Thường Hy theo bản năng che lấy cái trán, la lên: “Thật là đau!… A!…”
“Thế nào? Nơi nào đau?” Tiêu Vân Trác khẩn trương hỏi, đưa tay kéo lấy tay Thường Hy, muốn xem cẩn thận thế nào.
Thường Hy dùng sức che cái trán nói: “Hôm nay lần đầu tiên bị đau ta cho chính là ảo giác, nhưng mà vừa mới rồi, thật sự là đau quá!”
Tiêu Vân Trác lập tức nói: “Ta xem một chút… Ta xem một chút… Nàng buông tay ra…” Vừa nói vừa kéo tay của Thường Hy ra, vậy mà thời điểm Tiêu Vân Trác nhìn thấy mi tâm của Thường Hy liền cảm thấy ngây dại. Một đóa ngũ thải liên hoa như ẩn như hiện di động trên mi tâm của nàng, nhưng cũng chỉ trong thời gian nháy mắt một cái liền không thấy đâu nữa…
Ngũ thải liên hoa…
Thường Hy…
Tiêu Vân Trác ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thường Hy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ của hắn sao?
Mi tâm đau nhói lại biến mất, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt nhìn Tiêu Vân Trác, nhìn thấy bộ dáng sững sờ của hắn, không khỏi hỏi: “Chàng làm sao vậy? Chẳng lẽ mi tâm của ta có thứ gì đó sao?”
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào. Hắn biết Thường Hy sinh vào mùng chín tháng chạp, giờ hợi, với hắn là cũng ngày cùng tháng cùng năm sinh, ngay cả thời khắc ra đời cũng trùng khớp. Nhưng là hắn vạn vạn không biết đến Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, càng không biết chỉ có giọt lệ của hắn nhỏ xuống mi tâm của nàng mới khiến đóa ngũ thải liên hoa kia hiện thân. Nguyên lai nữ nhân mà hắn vẫn yêu lại chính là nhân duyên trời định của hắn!
“Chàng làm sao vậy?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác có chút lạ lùng hỏi.
“Không… Không sao!…” Tiêu Vân Trác vội vàng nói. Hắn sẽ không nói cho Thường Hy biết chuyện này, hắn không muốn Thường Hy hiểu lầm hắn thích nàng chỉ vì nàng là chân mệnh thiên nữ. Hắn chỉ muốn cho nàng biết người hắn yêu là Ngu Thường Hy chứ không phải là thân phận của nàng!
Chỉ có nước mắt của hắn mới có thể làm cho đóa hoa sen kia hiện thân, có phải hay không nói hắn cũng chính là chân mệnh thiên tử của nàng?
Tư thế của hai người lúc này vô cùng mập mờ, nhưng là Thường Hy lại không nghĩ đến đẩy Tiêu Vân Trác ra, vòng tay qua cổ của hắn, hỏi: “Chàng đến tột cùng là làm thế nào mà thoát ra được?”
Tiêu Vân Trác hoạt động một chút thân mình có điểm cứng ngắc, vết thương tựa hồ hơi đau. Thường Hy nhìn đến hắn nhíu mày vội vàng buông lỏng ra cổ của hắn, đỡ Tiêu Vân Trác ngồi dậy sau đó kê ra phía sau gối dày thật mềm, lại đắp thêm chăn gấm, lúc này mới hỏi: “Đã thoải mái hơn chút nào chưa? Vết thương có gì đáng ngại hay không?”
Tiêu Vân Trác cứ như vậy nhìn Thường Hy lo trước lo sau cho hắn như vậy, trong lòng ấm áp, đến cuối cùng lôi kéo nàng nói: “Ngồi xuống nghỉ một lát, ta không có yếu như vậy, nàng không cần phải lo lắng!”
Thường Hy nhìn đến vải băng bó trên người hắn tầng tầng lớp lớp, đau lòng hỏi: “Chàng bị thương như thế nào? Có lợi hại hay không? Nếu không ta gọi Phùng thái y len lén đến đây xem cho chàng một chút?”
Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái, lôi kéo tay Thường Hy nói: “Không có gì lớn, chỉ là sau lưng bị trúng một đao, nghỉ ngơi mấy ngày liền không có việc gì, vết thương không sâu lắm, không sao đâu!”
Thường Hy biết hắn là đang an ủi nàng, nếu như thật không có việc gì tại sao hắn còn trốn đến chỗ của Liệt Phong, ngay cả hoàng cung cũng không quay về? Đến lúc này mà hắn còn lo lắng cho nàng, nam nhân như vậy bảo nàng thế nào lại không yêu đây?
Yên lặng đan mười ngón tay quấn quýt vào nhau, nhẹ nhàng nghe hắn kể lại chuyện ngày đó…
Quá trình rất tàn nhẫn, nhưng trong phòng lại bao phủ một tầng hạnh phúc, coi như ngày mai bọn họ không thể nhìn thấy được mặt trời lên thì có sợ gì? Lòng của bọn họ, người của bon họ đều gắn chặt cùng một chỗ, bất luận kẻ nào cũng không thể tách ra!
Thì ra ngày hôm đó trên đường trở về liền gặp phải hắc y nhân ám sát, Tiêu Vân Trác quả thật mang vết thương trốn vào bên trong thạch trận. Liệt Phong cho rằng Tiêu Vân Trác có chuyện gì xảy ra, cả người liều mạng chém giết cùng đám hắc y nhân kia, thành công làm cho bạn chúng sợ hãi mà không dám tiến lên. Liệt Phong cũng bị thương, sau đó sắc trời dần dần tối, Tiêu Vân Trác mượn bóng đêm lôi kéo Liệt Phong vào trong thạch trận, lại lợi dụng đường ra duy nhất trong thạch trận bị cây cối bao phủ mà qua núi, lại vượt qua con sông phía sau mà len lén vào thành. Tiêu Vân Trác tránh ở chỗ của Liệt Phong, còn Liệt Phong lại cố ý về Đông cung báo tin, mê hoặc kẻ địch, để cho Tiêu Vân Trác tạm thời có chút thời gian an toàn, sau khi dưỡng thương xong rồi lộ diện cũng không muộn.
Sau đó lại sai Liệt Phong cẩn thận ra bên ngoài thăm hỏi tin tức, thế mới biết chuyện Lệ Trung Dũng bày trận chiêu hiền, trong lòng cũng có chút hiểu được dụng ý của Thường Hy. Hắn biết Thường Hy là đang tìm kiếm hắn, cho nên muốn để hôm nay Liệt P