
tất cả vì hắn sao?
Thường Hy nghĩ tới đây liền đè xuống quyết tâm muốn ra tay giúp đỡ của mình, bởi vì nàng không xác định cho nên không dám thử. Tính mạng của nàng trong mắt người xung quanh có lẽ là không đáng quý, nhưng là Thường Hy cũng không có ý định đem mạng của nàng dễ dàng trao cho một nam nhân không thể phó thác!
Trầm tư trong thế giới của mình, Thường Hy không có phát hiện ra không khí chũng quanh có chút khẩn trương, chỉ nghe thấy Lệ Trung Dũng quỳ một chân trên đất nói: “Thái tử gia, thân thể ngài tôn quý, vạn vạn không nên mạo hiểm. Vẫn là để tệ chức đi thử thêm một lần nữa.”
Thường Hy không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đại ca của mình tiến lên một bước nói: “Thái tử gia, ngài không thể mạo hiểm, hay là chúng ta tìm thêm một cao thủ tinh thông kỳ môn độn giáp đến đây trợ trận trước, cùng lắm chậm lại có một chút ngày giờ thôi.”
Tiêu Vân Trác lại phất tay một cái nói: “Các ngươi không cần khuyên, đối với kỳ môn độn giáp bản Thái tử cũng hiểu biết một chút, tối thiểu vẫn có thể bảo vệ được tính mạng, cùng lắm là nếu không phát hiện được gì thì sẽ lập tức ra ngoài.”
Tiêu Vân Trác kiên định nói, cả người tản mát ra một cỗ khí phách, có lẽ là vì tiểu tử này bị thạch lâm làm cho tức giận rồi, lúc này cũng rất quật cường. Nói xong liền đem áo choàng lụa tháo xuống đưa cho Ngũ Hải, hướng về phía trước đi.
Ngũ Hải thấy thế liền phịch một tiếng quỳ xuống ngăn Tiêu Vân Trác, nói: “Thái tử gia… Thái tử gia ngài hãy nghĩ lại đi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Ngài là Thái tử, thân thể kim quý, tại sao có thể dễ dàng đi vào chỗ nguy hiểm, muốn đi cũng là lão nô đi!”
“Nói bậy, ngươi không hiểu biết gì, đi vào chắc chắn sẽ mất mạng. Ta biết rõ ngươi trung thành, nhưng là cũng phải tùy thời điểm.” Tiêu Vân Trác nói, sắc mặt mang theo khí phách không cho phép kẻ khác cự tuyệt: “Ta là Thái tử của Đỉnh Nguyệt quốc, nếu ông trời không muốn lấy mạng của ta sẽ để cho ta trở về. Nếu ta không phải là chân mệnh thiên tử thì càng không có gì phải nói rồi. Ta không thể để người khác chiến đấu còn mình đứng núp ở phía sau, đó không phải là việc ta sẽ làm.”
Tiêu Vân Trác đưa tay đỡ Ngũ Hải đứng dậy, xoay người nhìn Thường Hy vẫn còn đang mê mang, chợt hiện lên một nụ cười vô cùng rạng rỡ, đến gần nàng, ở bên người nàng thấp giọng nói ra: “Ta còn rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nếu ta còn có thể sống đi ra ngoài, nàng Ngu Thường Hy đời này không cho phép rời khỏi bên cạnh ta, cũng không cho phép nghe lời ta nói mà xoay người rời đi.”
Thường Hy ngơ ngác sững sờ, cứ như vậy nhìn Tiêu Vân Trác sải bước hướng thạch lâm đi tới…
Trong nháy mắt, đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh kể từ khi vào cung sống cùng với Tiêu Vân Trác. Từng chút từng chút một hiện lên vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thật. Thường Hy phát hiện ra rằng, thì ra Tiêu Vân Trác đã có thể chịu đựng được thỉnh thoảng tùy hứng của nàng, có thể cười nhìn nàng đùa bỡn tâm cơ, có thể cùng với chính nàng chịu đựng mạo hiểm, có thể tùy thời mà đưa tay che chắn gió mưa cho nàng. Thì ra trong lúc vô tình, nàng cùng Tiêu Vân Trác đã trải qua nhiều sự việc như vậy.
Thì ra từ lúc nào đó hai bọn họ đã không còn là hai đường thẳng đi song song, không bao giờ chạm vào nhau nữa. Bây giờ nhìn thấy hắn từng bước đi vào chỗ chết, Thường Hy cảm giác lòng mình kịch liệt đau đớn, xúc cảm mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có.
Tiểu thuyết thường viết một công tử và một tiểu thư vừa thấy đã yêu, nhưng là cái loại vừa thấy đã yêu này làm sao có được tình cảm nồng hậu tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn? Coi như không biết nàng có phải là thương hắn hay không, nhưng là nàng không có cách nào trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết.
Thường Hy chưa bao giờ là người sợ trước sợ sau, cho đến bây giờ vẫn không phải. Giờ phút này lời của Vô Thiện đại sư đã bị nàng sớm quăng ra sau đầu, ở thời điểm Tiêu Vân Trác sắp bước một chân vào thạch lâm, Thường Hy nhanh chóng chạy tới kéo tay hắn nói: “Anh muốn chết sao?”
Tiêu Vân Trác không biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi Thường Hy đã phải hạ quyết tâm bao nhiêu lần, còn tưởng Thường Hy chính là quan tâm hắn, nhưng là chỉ một chút quan tâm này thôi cũng đủ khiến cho tâm tình Tiêu Vân Trác kích động.
“Ta không sao, nàng yên tâm đi. Ta cũng đã đọc qua binh thư, xem kỳ môn độn giáp, tự bảo vệ bản thân mình là vẫn có thể. Ta còn có lời muốn nói với nàng cho nên sẽ không dễ dàng chết được đâu.” Giờ phút này tâm tình Tiêu Vân Trác rất tốt, chút nặng nề ban nãy được hòa hoãn đi không ít.
“Phi phi phi, mấy cái điềm gở ấy sao có thể nói, anh đang là Thái tử đấy!” Thường Hy liếc hắn một cái, giận dữ nói, người này a tuyệt không có chút kiêng kỵ nào, thích chết phải không?
Lệ Trung Dũng thấy một tiểu thái giám lại không có quy củ gì dám nói chuyện như vậy cùng Thái tử, trong lúc nhất thời có chút giật mình, đây cũng quá… Quá lớn mật rồi!
Ba huynh đệ Ngu gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết lúc này nên nói cái gì, tựa hồ nói cái gì cũng không tiện, cho nên chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn trời, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng