Old school Easter eggs.
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326090

Bình chọn: 8.5.00/10/609 lượt.

ủ, nô tỳ không dám nói bừa!”

Khóe mắt Tiêu Vân Trác nhảy lên, cúi đầu, dán chặt vào vành tai của Thường Hy, thở ra một hơi nói: “Ngu Thường Hy, ta là lần đầu tiên biết nàng sao? Lời này có thể lừa gạt người khác cũng không thể lừa gạt được ta, nhanh chóng nói thật, nếu không…”

“Nếu không thì thế nào?” Thường Hy cắt đứt lời nói của Tiêu Vân Trác, có chút thẹn quá hóa giận, chủ yếu là do Tiêu Vân Trác khi nói chuyện thì đều dán lên lỗ tai của nàng, tê dại nhột nhột vô cùng khó chịu, nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.

“Nếu không… Đời này không cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước!” Tiêu Vân Trác mở miệng nói, thanh âm vô cùng trịnh trọng, không giống như đang nói giỡn.

Thường Hy cả kinh, chợt ngẩng đầu lên chống lại đôi con ngươi tràn đầy nhu tình của Tiêu Vân Trác, nàng không phải nghe lầm chứ? Là nàng nghễnh ngãng đi? Còn chưa có phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy trên môi một mảnh lạnh như băng, nụ hôn của Tiêu Vân Trác không hề báo trước cứ vậy mà bất ngờ ập tới.

Thường Hy khó khăn lắm mới hồi tỉnh lại chút ít, đưa tay dùng sức đẩy ra Tiêu Vân Trác, muốn nói chuyện lại bị ngăn chặn càng thêm chặt chẽ, trừ mấy tiếng nức nở nghẹn ngào, còn lại một chữ cũng khống thốt ra được.

Một công một thủ, một khước từ, một bá đạo, đang dây dưa không thể tách rời thì Ngũ Hải chợt vén rèm chạy đi vào, còn là thở hổn hển, hiển nhiên là vội vàng mà đến, chẳng qua là vạn vạn không nghĩ tới trong thư phòng lại xảy ra một màn kích thích như thế này, nhất thời mặt già đỏ lên, xoay người chạy đi ra ngoài!

Thường Hy ngơ ngác nhìn màn cửa vẫn còn lay động, trong lúc nhất thời thế nhưng một câu cũng không nói lên lời. Nụ cười của nàng từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến xanh rồi từ xanh lại biến thành tím, cuối cùng Thường Hy mới phục hồi lại tinh thần, quay sang nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ thấy hắn giống như bình thường cười hì hì nhìn nàng. Thường Hy cũng không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy được Tiêu Vân Trác, co cẳng chạy, nàng không còn mặt mũi nào gặp người khác, cư nhiên bị bắt gặp tại hiện trường, sau này nàng còn gì gọi là thể diện ở Đông cung nữa không?

Tiêu Vân Trác không kịp phòng bị cho nên khi bị Thường Hy đẩy ra thì lui về sau một bước, nhìn thấy nàng muốn chạy liền vội vã tiến lên đưa tay kéo lấy tay Thường Hy, gấp gáp hô: “Ngu Thường Hy, nàng muốn đi đâu?”

Thường Hy dùng sức hất tay của hắn ra, nước mắt doanh tròng, khuê danh của nàng a, danh dự của nàng a, trong sạch của nàng a… Tất cả đều không còn nữa rồi! Nữ nhân quan trọng nhất là hai chữ trong sạch, nàng cùng hắn không ước không định, nếu cái này truyền đi ra ngoài, người biết chuyện thì cho rằng Tiêu Vân Trác có lỗi trước, nhưng ai không biết nhất định sẽ mắng nàng yêu mị hoặc chủ… Không biết xấu hổ… Đại cô nương gia câu dẫn nam nhân… Nàng không muốn sống nữa rồi!

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác liền vô cùng tức giận, hai mắt ửng hồng giống như muốn ăn thịt người, thế nào cũng không thể áp chế xuống được lửa giận trong lòng, lại không thể giết chết cái tên háo sắc này, nàng còn không muốn Ngu gia chôn theo mình. Nhưng là nàng nuốt không trôi cơn tức này, cho nên giơ chân lên liều mạng ở bắp chân Tiêu Vân Trác đá một cước!

Đá xong nàng đau đến nhíu mày, chân của tên khốn khiếp đáng chết này là làm bằng sắt sao? Không biết Tiêu Vân Trác có đau hay không, dù sao ngón chân của nàng đau muốn chết! Giày nàng mang là dùng tơ lụa làm thành, không có lực công kích a, muốn cho mình xả giận kết quả lại làm bị thương chính mình, Thường Hy cảm giác mình không còn gì xui xẻo hơn, khó chịu tập tễnh chạy đi!

Tiêu Vân Trác không nghĩ tới Thường Hy lại có thể tức giận thành như vậy. Cần biết rằng hắn từ nhỏ đến lớn đều sống trong hậu cung, đã sớm quen với cảnh nữ tử vì vinh hoa phú quý mà chủ động hiến thân, ở trong lòng hắn thật ra vẫn cho rằng sẽ không có nữ nhân nào cự tuyệt cơ hội tốt như thế này!

Nhưng là phản ứng của Thường Hy khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, quên mất việc phải giữ nàng lại, cứ để mặc cho nàng rời khỏi căn phòng này.

Tiêu Vân Trác xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Thường Hy từng bước tập tễnh đi về phía tây thiên điện, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ uất ức, một tích tắc này hắn đột nhiên hiểu được, thì ra trên thế gian này không phải tất cả nữ nhân đều vì danh lợi mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, thì ra còn có nữ nhân nặng tình như mẫu hậu của hắn…

Tiêu Vân Trác nghĩ tới đây thì đầu óc cũng thanh tỉnh ra vài phần, xoay người đuổi theo. Hắn có điều muốn nói, hắn muốn cùng Thường Hy nói thật rõ ràng. Trong lòng từng có nghi ngờ, từng có lo lắng, từng có không xác định nhưng vào giờ khắc này cũng tan thành mây khói. Thì ra hắn vẫn một mực mong chờ thời điểm này, hắn nghĩ muốn nhìn thấy Thường Hy đúng là không chút nào che giấu như vậy.

Tiêu Vân Trác vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Thường Hy đang bước vào gian phòng của nàng, đang muốn đuổi theo, Ngũ Hải đã sớm chờ ở một bên vội vã tiến lên, gấp gáp ngăn cản hắn: “Thái tử gia, nô tài có lời!”

“Lát nữa nói, ta còn có việc gấp phải làm!” Tiêu Vân Trác nói xong cũng không kịp nhìn Ngũ Hả