pacman, rainbows, and roller s
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325973

Bình chọn: 10.00/10/597 lượt.

g cung, hôm nay còn là người bị hại, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử ngay cả con đường để dân nữ tìm kiếm công đạo cũng muốn chặn lại sao? Nếu là như vậy xin hỏi Ngũ hoàng tử, ngài hiểu như thế nào về ‘dân vi trọng, quân vi khinh’?”

Ánh mắt mọi người chợt lóe, sắc mặt Tiêu Vân Bác vô cùng khó nhìn, mấy lời này của Thường Hy là vô cùng có ý tứ rồi. Cần biết rằng nữ nhân không thể tham dự chuyện triều chính, chỉ có thể giúp chồng dạy con, hơn nữa nữ tử vô tài mới là đức. Nữ tử khuê phòng mà có được kiến thức như vậy thật là đếm trên đầu ngón tay.

Tiêu Vân Trác mỉm cười thích ý nhìn Thường Hy, hắn chính là thích dũng khí không bao giờ lùi bước trên người nàng, so với nữ tử thì trác tuyệt, so với nam tử thì không hề thua kém. Nàng giống như một con tiểu hồ ly, bình thường thì vô hại, nhưng đừng có chọc nàng, đụng vào nàng thì hậu hoạn khôn lường. Tại sao nói hồ ly là loài động vật giảo hoạt, chính là bởi vì nó công kích vào lúc mà ngươi tuyệt đối không ngờ tới, làm cho ngươi không có cách nào đề phòng.

Cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy cũng là vô cùng kinh ngạc. Hắn vốn chỉ cho là Thường Hy có một chút thông minh nho nhỏ cho nên mới lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng và Thái tử gia, cùng với tài khéo mồm khéo miệng của nàng không khỏi có chút quan hệ. Nhưng là bây giờ, trải qua tối nay, Chuyên Tôn Nhạc Đan biết mình thực sự là đánh giá quá thấp Thường Hy, đoạn chất vấn vừa rồi kia không phải là thứ mà cô gái bình thường có thể nói ra. Đây chính là có ý tứ, cố tình từ trong miệng nàng nói ra lại không khiến người khác sinh chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nàng nhận hết uất ức, có thể làm được một bước này, Ngu Thường Hy tuyệt đối không phải là một nữ nhân đơn giản.

Chuyên Tôn Nhạc Đan giống như vừa phát hiện ra một trân bảo, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng mang theo nóng bỏng. Bên cạnh hắn cần một nữ nhân như vậy, một trí thông minh tuyệt đỉnh, biết tiến biến lùi cộng thêm với dung mạo khuynh nước khuynh thành, Ngu Thường Hy này đủ tư cách đứng bên cạnh hắn, về phần nữ nhân kia… Vô Thiện đại sư nói nàng ta vô cùng quan trọng, nhưng là nữ nhân đó có thật sự lợi hại được như Thường Hy không?

Hắn không thể xác định, nhưng là hắn cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, hắn cần bất kỳ trợ lực nào giúp hắn đoạt lại thứ thuộc về mình.

Thần thái Minh tông có vẻ hơi mỏi mệt, ánh mắt nhìn Thường Hy lúc sáng lúc tối, khi nhìn đến Tiêu Vân Bác thì ánh mắt tối lại mấy phần, cuối cùng dừng lại trên người Sở Tự Nguyên, nói: “Sở Tự Nguyên, ngươi vì xây một khu vườn mà hao tổn hết mấy phần công phu, ngươi thật không biết chủ nhân của khối đất kia sao?”

Thân thể Sở Tự Nguyên run lên, quỳ ở trên mặt đất nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thật sự không biết, nếu không cũng đã không làm chuyện như vậy!”

“Hoàng thượng, hắn nói láo!” Ngu Thụy Lân lập tức phản bác, nhìn Sở Tự Nguyên nói: “Tiểu công gia, nhạn bay qua để tiếng, gió thổi đến lưu vết, nhà thảo dân mặc dù coi đây là một khối đất hoang không dùng nhưng vẫn phái gia nhân đến trông coi. Thảo dân đã hỏi rồi, ngày đầu tiên tiểu công gia đến đã trông thấy gia bộc nhà chúng ta, cũng hỏi thăm rõ ràng mảnh đất này là của nhà ai. Nhưng ngày thứ hai tiểu công gia đến liền đem gia bộc nhà ta đả thương, vậy làm sao ngài lại không biết là khối đất kia có chủ?”

Sở Tự Nguyên nhìn Ngu Thụy Lân ác độc nói: “Ngu Thụy Lân ngươi đừng nói hươu nói vượn, ta nào biết là gia bộc nhà ngươi, rõ ràng đó chính là một đám điêu dân!”

“Điêu dân? Nếu là điêu dân xin hỏi tiểu công gia thế nào không đem bọn họ giao cho nha môn mà tự ý bắt lại, qua mười mấy ngày mới thả người?” Chương Tứ Thần hỏi, sắc mặt tràn đầy tức giận!

Sở Tự Nguyên nhất thời nghẹn lời, Tiêu Vân Bác lại tiếp lời nói: “Điêu dân đụng phải tiểu công gia, tiểu công gia đem bọn họ giam lại có cái gì không đúng? Cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ không cần làm phiền nha môn!”

“Đúng, chính là như vậy!” Sở Tự Nguyên lại trở nên có chút phách lối nói, có người làm chỗ dựa hắn còn sợ gì?

“Tiểu công gia nếu nói người gia nhân nhà ta là điêu dân, vậy xin hỏi bọn họ đắc tội chỗ nào với tiểu công gia?” Thường Hy không chút hoang mang hỏi, tỉnh táo, tận lực không để cho mình phẫn nộ mà mất hết phương hướng.

Nhất thời Sở Tự Nguyên nói không ra lời, Tiêu Vân Bác đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác lại giành mở miệng trước, nhìn Ngu Thụy Lân nói: “Gia nhân nhà ngươi đang ở đâu?”

Ngu Thụy Lân đã sớm có chuẩn bị, nói: “Bọn họ đang chờ ở ngoài cung, tùy thời có thể triệu kiến.”

Dù sao cũng đang có nữ quyến ở đây, không thích hợp đem bọn họ vào điện tra hỏi, Minh tông làm như vậy là có suy tính chu đáo. Vạn Thịnh là người phục vụ bên cạnh Hoàng thượng bao nhiêu năm nay, chưa từng thiên vị bất cứ một vị Hoàng tử nào, vì vậy để cho Vạn Thịnh đi hỏi khẩu cung là có thể tin tưởng được.

Sau khi Vạn Thịnh đi, trong đại điện lại rơi vào im lặng. Chiếm đất ngay dưới chân thiên tử không phải chuyện đùa, thần sắc Minh tông lúc này cũng có thể lý giải được. Mị phi bây giờ không dám nói chuyện, chỉ có thể lo lắng, không ngừng nháy mắt ra dấu với Anh quốc công, bà