
như vậy cùng bản thân nàng nói chuyện, Thường Hy quả nhiên không nhìn lầm người, quả nhiên có thể hợp tác được.
Sắc mặt Dương tuyển thị trắng bệch, hai tay nắm lại thật chặt, trầm tư hồi lâu, sau đó trên khuôn mặt sáng rỡ hiện lên một mạt kiên nghị, trầm giọng nói: “Điều tần thiếp muốn rất đơn giản. Hoàng thượng tuổi đã già, tương lai đứa bé này phải nhờ cậy trên người Thái tử, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng được đúng như hứa hẹn của Thái tử gia, nếu là con trai thì cho hai mẹ con chúng tôi một khối đất phong, sống cuộc sống tự do tự tại. Nếu là con gái xin Thái tử gia tìm cho nó một hôn sự thỏa đáng, không cần đại phú đại quý, chỉ cần người tốt là đủ rồi. Về phần tần thiếp, hy vọng lúc đó Thái tử gia không để cho tần thiếp sống một mình trong lãnh cung, xin hãy để tần thiếp đi theo nữ nhi của mình!”
Thường Hy không nghĩ tới Dương tuyển thị lại có thể thông suốt như vậy, điều kiện đặt ra đều vô cùng bình thường nhưng nữ nhân như vậy mới thông minh, muốn càng nhiều thứ tốt không chừng lại đoạn mất đường sống của mình. Yêu cầu hèn mọn như vậy, Thái tử gia dĩ nhiên không để vào trong mắt, Hoàng tử sau khi lớn lên ai chẳng có đất phong của mình. Thực ra thì mục đích cuối cùng của Dương tuyển thị chính là đảm bảo cho con mình được bình an sinh sống. Ai, đáng quý nhất trong thiên hạ chính là tấm lòng cha mẹ!
“Cô yên tâm, điều này không có vấn đề gì!” Thường Hy trịnh trọng cam kết, từ trong ngực lấy ra bản lời khai của Đinh thái y giao cho Dương tuyển thị, nói: “Cô đem cái này cho Đinh thái y nhìn, về sau hắn cũng sẽ không dám có tâm hại người. Thân thể của cô sau này sẽ do hắn chiếu khán.”
Thường Hy biết Dương tuyển thị đã quyết định hợp tác với nàng, nàng trước phải đưa cho người ta một chút ngon ngọt mới phải. Đây chính là một phần đại lễ rồi, phải biết Thái y bị mua chuộc muốn hại một hài tử là dễ như trở bàn tay. Kế tiếp phải nói ra điều kiện của mình, hơn nữa Thường Hy còn muốn biết trước nàng đã có ai đi tìm Dương tuyển thị?
Từ Linh Đinh các ra ngoài, Thường Hy bước đi chậm rãi, trong lòng thật lâu cũng không thể bình yên lại, thế nào cũng không có nghĩ đến người đầu tiên tìm Dương tuyển thị chính là Nhị hoàng tử, điều này khiến người ta kinh hãi. Thường Hy biết ấn tượng của Tiêu Vân Triệt cho tới nay chính là người không màng quyền thế, địa vị, thế nhưng người như vậy cư nhiên đi tìm Dương tuyển thị?
Thường Hy cảm giác giống như mình đang đặt trong ngày đông giá rét, lạnh cứng cả người. Tiêu Vân Trác luôn luôn tín nhiệm Tiêu Vân Triệt, hơn nữa cũng không có nghe thấy hắn nhắc đến chuyện Tiêu Vân Triệt đi tìm Dương tuyển thị, đây giải thích cho Tiêu Vân Triệt chính là gạt Tiêu Vân Trác. Thường Hy bị giật mình, không thể tưởng tượng nổi, nhớ tới trước kia Tiêu Vân Triệt để lại cho nàng ấn tượng dịu dàng, nho nhã, trong lúc nhất thời mà cảm thấy lòng rét lạnh.
Kẻ địch cường đại đến mấy không quan hệ, chỉ sợ trong doanh mình có nội gian, đây chính là đả kích trí mạng nhất! Nhưng là Dương tuyển thị cũng chỉ nói Nhị hoàng tử tìm mình để hỏi thăm bệnh tình của Hoàng thượng, cũng muốn nàng phục vụ Hoàng thượng cho tốt, còn lại không nhiều lời.
Chính là bởi vì không nhiều lời cho nên Thường Hy mới càng phát lo lắng, cái này chứng minh Tiêu Vân Triệt là vô cùng cẩn thận. Thường Hy có chút phiền não, thuận chân thế nhưng đi tới vườn hoa phía tây.
Nơi này là địa phương tương đối xa lạ đối với Thường Hy, cũng là nơi vắng vẻ nhất trong cung. Thường Hy nhìn chung quanh không có một bóng người, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, nhấc chân đi trở về. Nhưng là đi tới đi lui lại bị lạc đường, thì ra vườn hoa này là dựa theo lối cửu khúc liên hoàn mà tạo thành, đường nhỏ dày đặc, hoa cỏ um tùm, nhìn mà khiến người ta hoa mắt!
Trên trán Thường Hy nhanh chóng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đều do nàng quá sơ suất, cư nhiên đi tới nơi này, vòng tới vòng lui vẫn cảm giác thấy mình trở về chỗ cũ a!
Thời điểm ban đầu lúc xây dựng cửu khúc liên hoàn chính là căn cứ vào mỗi khúc quanh đều thiết kế giống nhau. Đình các, đường mòn, hoa cỏ đều y hệt nhau, chỉ có mỗi trung tâm là khác biệt, cho nên Thường Hy mới có thể lạc đường, đưa nàng đến một địa phương mà nàng cũng không biết là ở đâu.
Thường Hy xách lên chéo quần, vừa đi vừa nhìn, hy vọng có thể đụng phải một cung nữ hoặc thái giám, tối thiểu có thể đem nàng dẫn đi ra ngoài, nhưng là càng chạy tựa hồ càng hoang vu, trên đất đều có thể tùy ý nhìn thấy được lá rụng, giống như không có người thường xuyên quét dọn. Thường Hy cảm giác mình có lẽ đang càng đi càng gần về phía tây, trong lòng càng loạn.
Đang lúc nóng nảy đột nhiên nghe được một hồi tiếng ho khan kịch liệt, giống như có thể đem tâm cũng ho ra vậy. Thường Hy nghe được mà trong lòng run lên, nhưng sau đó lại mừng, điều này chứng tỏ ở đây có người, vậy là nàng có thể đi ra ngoài.
Thường Hy theo tiếng ho khan mà tìm kiếm, mấy lần tìm sai địa phương rồi lại lộn trở về, rốt cuộc lần thứ tư đi trên một con đường nhỏ, xa xa thấy được một tòa thạch đình, trong mơ hồ lại thấy được trong thạch đình c