
ng thần thái thản nhiên tựa hồ không có chút kiêng sợ, vừa nhìn về phía Tiêu Vân Trác, lại thấy sắc mặt hắn vẫn như bình thường, lòng của nàng lại bị hung hăng nhéo một phen. Nô tỳ ở trước mặt chủ tử làm càn như vậy, chủ tử cũng tập mãi thành thói quen, đây đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Mạnh Điệp Vũ có lòng muốn Tiêu Vân Trác đưa mình trở về, thế nhưng đêm khuya đường dài, lại sợ người khác đơm đặt. Nhưng nếu không, vừa nghĩ tới Tiêu Vân Trác sẽ cùng Thường Hy trở về, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Mạnh Điệp Vũ đang muốn mở miệng, lại nghe được Tiêu Vân Trác nói: “Biểu muội, rẽ ngoặt chính là Cẩm Hoa hiên rồi. Đêm đã khuya, ta không tiện đưa muội về. Ngũ Hải, đưa biểu tiểu thư trở về.”
“Dạ, nô tài tuân mệnh!” Ngũ Hải lập tức nhận lệnh, tiến lên một bước đứng ở sau lưng Mạnh Điệp Vũ.
Mạnh Điệp Vũ mặc dù có chút thất vọng, nhưng là trước mặt Tiêu Vân Trác nàng luôn là bộ dáng khéo léo hiểu chuyện, tri thư đạt lý, giữ quy củ, nàng cũng nghe ra được trong câu kia của Tiêu Vân Trác có ý tứ phân biệt nam nữ đêm khuya, không muốn ảnh hưởng đến khuê danh của nàng cho nên nàng cũng không thể có gì bất mãn, chỉ đành phải nói chúc ngủ ngon rồi xoay người rời đi.
Thường Hy nhìn tình hình hai người mà trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng lại không dám mở miệng hỏi. Cái mặt đưa đám đáng chết kia, chỉ cần một ánh mắt lạnh như băng đã đem nàng đánh trở về. Thay vì chọc râu hùm, nàng kiên nhẫn im lặng. Dù sau thì cổ quái của hai người này, chỉ cần thời gian đủ dài nàng có thể tìm ra, cần gì phải nóng lòng nhất thời.
Vào cửa Đông cung, xuyên qua đình viện hành lang, đứng ở cửa Doanh Nguyệt điện, Tiêu Vân Trác đột nhiên xoay người lại nhìn Thường Hy nói: “Cô theo ta vào.”
Thường Hy chu mỏ, nàng hiện tại mệt mỏi muốn chết, chỉ muốn ngủ một giấc, chân cũng đau nhức, nàng còn phải đắp lên cao. Chân đáng thương của nàng a, hẳn là vừa tím vừa sưng lên rồi!
Thường Hy quyết định tự cứu mình trước, dừng bước chân nhìn bóng lưng của Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, ngày hôm nay nô tỳ vừa mới rơi xuống nước, thật sự không chịu nổi, ngài có lời gì thì ngày mai hỏi đi, chờ tinh thần nô tỳ tốt rồi, chắc chắn sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” (không biết thì không nói, biết gì nói đó).
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, trong mắt tản ra ánh lạnh như băng, chậm rãi nói: “Hôm nay học được cùng gia cò kè mặc cả rồi à? Lá gan càng ngày càng lớn đấy!”
Trịnh Thuận vừa ra đón nghe được câu này, bước chân liền chậm lại, suy tính mình có nên trở về hay không? Mỗi lần Thái tử gia nói câu này cũng đồng nghĩa với việc tâm tình không tốt tí nào, khụ khụ… Ngu Thượng nghi có bản lĩnh đối diện với bản mặt hàn khí bắn ra bốn phía của Thái tử gia mà không run tay, run chân, nhưng là hắn không làm được a…
Thương hại hắn sống lớn như vậy, đi theo Thái tử gia lâu như vậy còn chưa có gặp qua Thái tử gia vì một vị cô nương mà tức giận đến nỗi khuôn mặt nghiêm túc cũng muốn vỡ ra. Vì bảo vệ mạng nhỏ, hắn vẫn cảm thấy thời điểm hai người này chiến tranh thì tốt nhất nên tránh xa xa một chút. Ngẩng đầu lên thấy hai người không chú ý đến hắn, cái chân vừa bước ra kia lại lặng lẽ thu về, đang chuẩn bị nhấc chân chạy thì thanh âm mang theo nồng đậm cảnh cáo của Thái tử gia truyền đến: “Trịnh Thuận!”
“Nô tài ở đây!” Trịnh Thuận âm thầm vì mình cầu khấn, ngàn vạn lần đừng để hắn chạm phải họng súng: “Thái tử gia có gì phân phó ạ?”
Nhìn phần bản lãnh này của Thái tử gia xem, rõ ràng đưa lưng về phía hắn, bước chân của hắn cũng đủ nhẹ, vậy mà vẫn biết có người tới, hắn làm sao có thể đối với gia nhà mình không vạn phần kính ngưỡng đây?
Trịnh Thuận rất quy củ hành lễ đứng ở một bên, vẫn sợ mình dính xui xẻo. Tiêu Vân Trác quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngu Thượng nghi trên người có thương, ngươi đưa nàng trở về!”
Tiêu Vân Trác nói xong thì xoay người tiến vào, chỉ để lại hai người còn chưa kịp phản ứng. Thường Hy có chút kinh ngạc, hắn làm sao biết được trên người nàng có thương tích? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Hắn nhìn thấy nàng giở trò mờ ám rồi hả? Nghĩ tới tới đây khuôn mặt Thường Hy xanh mét, thật là quá mất mặt!
Trịnh Thuận lại không nghĩ ra, phòng của Thường Hy chỉ cách đây có mười mấy bước chân, gần như vậy cũng muốn hắn đưa? Hơn nữa hắn còn không nhìn ra Thường Hy nơi nào bị thương a…
Cho nên nói, ý tứ bề trên ngươi ngàn vạn lần đừng đi suy đoán, chỉ làm cho người ta choáng váng đầu!
Hai người Mạnh Điệp Vũ cùng Ngu Thường Hy, buổi tối còn không có việc gì, không nghĩ tới nửa đêm liền sốt lên. Hai người ở trong nước vốn là bị kinh sợ, sau đó mặc dù có tắm rửa một chút mới đi Minh Tín điện nhưng là đêm lạnh còn có gió, trong lúc nhất thời Đông cung náo nhiệt cả lên!
Hai người đồng thời ngã bệnh khiến cho Đông cung vô cùng bận rộn. Triêu Hà cùng Vãn Thu chỉ có thể tách ra, một phục vụ Thường Hy, một thế thân Thường Hy phục vụ Tiêu Vân Trác. Sự vụ trong tay Thường Hy tạm thời giao cho Vân Thanh tiếp nhận. Ngủ chừng ba bốn ngày, Thường Hy lúc này mới tỉnh lại, trừ cảm thấy choáng váng đầu một chút thì cũng