
được gì, đến trước cửa phòng Tống Nhụ tần, đành phải thu hồi tâm tư của mình, đẩy cửa đi vào.
Vừa bước chân vào cửa liền nghe được tiếng ho khan không ngừng, trong lòng Thường Hy run lên, nghe bộ dáng như vậy tựa hồ không phải nói xạo, sải bước đi vào, vòng qua bình phong liền nhìn thấy Tống Nhụ tần mặt mũi trắng bệch đang nằm trên giường, khom lưng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Nhụ tần chủ tử!”
Tống Nhụ tần vừa nhìn thấy Thường Hy, giống như là bị kinh sợ, ho đến càng lợi hại hơn! Thường Hy sinh nghi trong lòng, nhưng vẫn tiến lên xoa lưng cho Tống Nhụ tần, giúp nàng thuận khí, lại nhìn tiểu nha đầu kia nói: “Còn không mau đi rót ly nước, đứng đó làm cái gì?”
Tiểu nha đầu kia lúc này mới giật mình tỉnh lại, xoay người cầm bình trà trên bàn rót chén nước, bưng tới. Thường Hy đưa tay lấy qua, đặt trước khóe miệng Tống Nhụ tần nói: “Trước uống ngụm nước đi, thuận thuận là tốt!”
Tống Nhụ tần cũng không nói lới nào, nhận lấy chén trà uống hai hơi mới cảm thấy tốt hơn một chút. Thường Hy liền đứng thẳng lên đặt chén trà trở về rồi cười nói: “Nô tỳ đã phái người đi mời Phùng thái y rồi, một lát nữa sẽ đến, Tống Nhụ tần không cần lo lắng, Thái tử gia bên kia nô tỳ cũng cho người thông truyền rồi, lại phân phó nhà bếp làm canh lê. Dùng quả lê chữa ho khan là không gì tốt bằng rồi!”
Nghe được Thường Hy an bài kín đáo như vậy, dùng khăn lau chùi khóe môi lại nhìn Thường Hy một cái, trong lòng thầm thở dài, cung cách làm việc như vậy, nàng thật là xa xa cũng không đuổi kịp. Chỉ trong chốc lát đã an bài xong xuôi, thật là khiến người khác ngay cả cọng lông thiếu sót cũng không tìm ra.
Nghĩ tới đây sắc mặt Tống Nhụ tần xám xịt đi vài phần, trong lòng nhất thời cũng không biết lựa chọn thế nào, rốt cuộc là có nên hay không nhắc nhở nàng ấy một câu?
Đang suy nghĩ thì Phùng Viễn Thanh đã tới, trên trán là một tầng mồ hôi mịn, có thể thấy được là một đường chạy chậm mà tới. Thường Hy một bước ra trước giường thả rèm xuống, lại đỡ Tống Nhụ tần nằm cẩn thận, đem cổ tay nàng đặt bên ngoài giường, lúc này mới hướng ra bên ngoài nói: “Phùng thái y mời vào!”
Phùng Viễn Thanh lúc này mới vòng qua bình phong đi vào, hành lễ nói: “Vi thần tham kiến Nhụ tần chủ tử!”
“Phùng thái y mời đứng dậy!” Nói xong còn ho khan hai tiếng.
Phùng thái y nói tiếng cảm tạ rồi đứng lên, Thường Hy lại tự mình mang tới một chiếc ghế con đặt trước giường nói: “Làm phiền Phùng thái y rồi!”
Phùng thái y hai tay ôm quyền nói: “Không dám làm phiền Thượng nghi!”
Thường Hy khẽ mỉm cười nhìn Phùng Viễn Thanh bắt mạch cho Tống Nhụ tần, ước chừng qua nửa chung trà, Phùng thái y đứng dậy nói: “Nhụ tần chủ tử đây là mắc chứng bệnh kinh niên, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt là được. Hôm nay Nhụ tần chủ tử nhất định là phiền lòng nóng nảy, tâm tình không yên cho nên mới dẫn đến bệnh cũ tái phát!”
Thường Hy trong nội tâm khẽ động, như có sở ngộ, nhìn Phùng thái y hỏi: “Thái y có phương pháp nào chữa khỏi không?”
Phùng thái y chậm rãi nói: “Này cũng không cần vi thần phải ra tay, chứng bệnh kinh niên của Nhụ tần chủ tử dùng phương thuốc dưỡng sinh là rất tốt rồi, tiếp tục dùng là được. Chẳng qua là nhớ không được tức giận nhiều, phải giữ vững tâm tư bình tĩnh, bệnh này tối kỵ tức giận!”
Thường Hy cười đem Phùng Viễn Thanh tiễn ra ngoài, ở tại cửa thì đụng phải đám người Phùng Thư Nhã còn có Vân Thanh thần sắc ngưng trọng.
Thường Hy hành lễ, lại nghe được Phùng Thư Nhã bất âm bất dương nói: “Ngu Thượng nghi tay chân thật là mau!”
Thường Hy cũng không tức giận, chẳng qua là thản nhiên nói: “Chỉ là tẫn chức mà thôi, Lương đễ chủ tử quá lời rồi!”
Lời này khiến cho Phùng Thư Nhã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Thường Hy hừ lạnh một tiếng, phất tay áo vào phòng. Những người còn lại không nhìn Thường Hy cất bước mà vào. Vân Thanh đi qua người Thường Hy, ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: “Ngu Thượng nghi hành động quả thật khiến người ta tán thưởng, quay trở lại ta nhất định phải xin Thái tử gia khen ngợi!”
Thường Hy không nghĩ tới Vân Thanh sẽ nói loại lời này, cho là nàng ta sẽ phải nói cái gì đó thị uy nàng, cho nên sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Chi tiếc Vân Thanh cô cô không rảnh rỗi, nếu không Vân Thanh cô cô chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi rồi!”
Trước mặt Vân Thanh, Thường Hy không có xưng nô tỳ, mà dùng tôi, Vân Thanh tựa hồ cũng không tính toán gì, đi về phía trước một bước, đột nhiên quay đầu lại nói: “Còn nhớ rõ lời nói của ta không? Nhất thời đắc ý không tính là đắc ý, cả đời đắc ý mới chính là đắc ý!”
Thường Hy âm thầm nghĩ đám người kia nhất định là đã nghĩ ra phương pháp để đối phó với nàng, cho nên Vân Thanh mới có thể nói ra như vậy.
“Lời này rất đúng, chẳng qua là chỉ sợ có thể đắc ý cả đời cũng không có được mấy người. Vân Thanh cô cô đi được đến bước này không biết đã đụng bao nhiêu tường cứng, ăn bao nhiêu thua thiệt đấy! Con người, luôn là có sai lầm mới có thể tiến bộ, có phải hay không?” Thường Hy càng cười đến rực rỡ, nhìn vẻ mặt Vân Thanh giống như là nếm phải mật đắng.
Vân Thanh nhất thời biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói