Teya Salat
Lau Súng Cướp Cò

Lau Súng Cướp Cò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 8.5.00/10/311 lượt.

ạn bay đầy trời, một loạt tiếng pháo ——

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, cả vùng đất nghênh đón bóng tối.

Đoàn xe đã lái vào thêm trong biên giới, đầu đuôi tất cả ba chiếc chỉ vì hộ

tống chiếc xe dài hơn ở giữa, nếu có người muốn động tay động chân bây

giờ là thời cơ tốt nhất.

Thi Dạ Triêu mới vừa suy đoán như vậy,

liền nghe thấy ngoài xe mấy tiếng tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, vốn là

vững vàng chạy ở giữa thân xe rung động dữ dội, sau đó bị buộc dừng lại. Lấy hiểu biết của anh đối với vũ khí, đây hẳn là là uy lực của súng phá bọc thép.

Xem ra thật sự là anh đã đoán đúng, Thi Dạ Triêu cầm

điện thoại lên bấm một dãy số: "Nếu có người muốn lên chiếc xe này,

không cần ngăn trở, để những người khác lên là được."

"Hiểu!" 72 cúp máy, dẫn người cố ý tránh ra bộ phận thùng xe.

Trừ ngoài thùng xe không ngừng truyền tới tiếng súng dày đặc, bên trong bộ

phận thùng xe lại hoàn toàn yên tĩnh, giống như bên ngoài cùng bên trong rõ ràng là hai thế giới bất đồng. Sườn xe trước đó đã làm phòng hộ đặc

biệt, không phải đường kính đạn đặc biệt khó có thể đâm thủng, phong bế

bên trong buồng xe tối tăm, Thi Dạ Triêu giống như một thợ săn không

nóng không vội bày mồi chờ đợi con mồi mắc câu.

Lại qua mấy phút, cửa khoang xe rốt cuộc bị người từ bên ngoài phá mở, khói mù còn chưa tiêu tán, một bóng người nhảy đi lên.

Cố Lạc không ngờ nơi này lại vẫn có một tầng rèm vải màu đen che ánh sáng, cô kéo, phát hiện rèm bốn phía đều bị cố định lại, không có cửa vào. Cố Lạc chỉ đành phải dùng chủy thủ tùy thân đưa nó phá vỡ một lỗ mới

nghiêng người đi vào, bên trong tối đen như mực, chỉ có bên ngoài xe đèn lớn mang tới một chùm ánh sáng từ nơi cô mở ra bắn vào, chiếu xạ đến

chiếc hòm lớn được để ở trong thùng xe.

Đây chính là nhiệm vụ bọn họ hành động lần này.

Cố Lạc đôi tay mang súng cẩn thận mà chậm rãi đến gần, đứng tại chỗ một

lát, bĩu môi, rõ ràng nơi này không có ai, cũng không biết làm sao lại

là cảm thấy có chút kì quái .

Cô quỳ một chân xuống đất, buông

súng trong tay, từ trên thân lấy ra một quả bom mini nghiêng đầu tra xét bốn phía cấu tạo đặc biệt của cái rương, chuẩn bị phá khóa mở rương,

đồng thời một tay đè lại máy truyền tin nhỏ giọng báo cáo:

"Tôi tìm được rồi."

Chỉ bốn chữ này, lại làm cho người đàn ông ở trong bóng tối âm thầm nhìn

chăm chú vào nhất cử nhất động của cô bỗng chốc nheo lại mắt: cái âm

thanh này. . . . . .

Thi Dạ Triêu đang trong đầu nhanh chóng tìm

kiếm nhớ lại âm thanh liên quan này, lại thấy cô cố gắng cài đặt quả bom mini kia, mặt mày nghiêm túc, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng dậy bước

chân dài đi về phía cô.

"Người phái em tới không có nói cho em biết bên trong rương này là vật gì?"

Cố Lạc bị âm thanh này dọa sợ hết hồn, trong đầu chỉ có hai chữ: nguy rồi! Người có thể ở dưới tình huống này không bị cô phát hiện cũng không

phải kẻ đơn giản.

Nếu đi nhặt súng trường trên đất sẽ không kịp,

cô nhanh chóng rút súng lục trên đùi ra xoay người lại nhắm ngay phương

hướng của âm thanh suýt nữa bóp cò súng.

Suýt nữa.

Bởi vì

lúc người đàn ông đang nói đã tới gần bên người cô, một tay nắm được cổ

tay cô đang cầm súng tay kia mạnh mẽ đánh trúng cánh tay cô. Đột nhiên

đau đớn kịch liệt ập tới nhất thời khiến Cố Lạc không thể không buông

lỏng tay, nhưng đồng thời khi súng lục rơi xuống, tay trái cô đã rút ra

chủy thủ bên hông đâm tới anh.

Nào biết người đàn ông duỗi chân

đưa đến giữa hai chân cô gạt một cái, cô không có phòng bị lập tức mất

đi trọng tâm ngã về sau, bị anh áp chế gắt gao ở trên rương.

Ngay sau đó, cái trán của cô bị khẩu súng lục trong tay người đàn ông chẳng biết lấy ra lúc nào chống đỡ.

Một chiêu, anh chỉ dùng một chiêu trói được cô.

Cố Lạc đầu đập vào mặt nhô ra của chiếc rương cứng rắn, trước mắt thoáng

chốc hoa lên, trong đầu ong ong. Lúc trước do màn vải che bị mở ra khe

hở rọi ánh sáng vào, không thiên vị rơi vào trên mặt cô được che bởi

chiếc khăn quàng cổ.

Cô chỉ lo đau, hoàn toàn không phát hiện

người đàn ông ở trên người mình khi nhìn thấy đôi mắt cô lộ ở bên ngoài

song bởi vì đau đớn mà mặt mày nhíu lại thì động tác bỗng dưng cứng đờ.

Người đang kịch liệt đau đớn, có lúc ý thức sẽ nhất thời bãi công, nhất là đầu bị thương .

Cố Lạc lần này đụng không nhẹ, đợi cô chịu đựng qua sóng đau đớn cùng hôn

mê này, mới chợt phát hiện có người cầm súng chĩa vào trên trán cô, dưới tình huống này vì sao cô còn có thể sống được?

Cô hé mở mắt, cố

gắng đem lực chú ý đang tan rã tập trung lại, đáng tiếc mặt của người

kia hoàn toàn ẩn ở trong ánh sáng hôn ám, chỉ có một hình dáng mơ hồ.

Đang lúc cô nghi ngờ người này tại sao không nổ súng thì người đàn ông

chợt mở miệng, hỏi một vấn đề cơ hồ khiến trái tim của cô ngưng đập.

"Mặc kệ làm yêu hay là giết người, em đều thích làm dưới tình huống không mở đèn?"

Thi Dạ Triêu nói lời này, họng súng vẫn như cũ chặt chống đỡ mi tâm của cô. Cố Lạc mở lớn hai mắt, trơ mắt nhìn anh khẽ cúi thấp thân thể tới gần

mình, trong con ngươi màu hổ phách ngày thường xinh đẹp đến kinh diễm

giờ phút này hình như ph