
ra ngoài . Những đòn roi này đối với hắn mà
nói không coi là gì chỉ cần có thể giải được dược liệu mềm gân tán,
tường đồng vách sắt cũng trói không được hắn. Cừu kha nghĩ bỏ đói để
hành hạ hắn, ngược lại chính là cho hắn cơ hội để nghỉ ngơi.
“Trầm Khoan, ngay cả ta người cũng không muốn bỏ qua như vậy ta phải hảo hảo cùng ngươi chơi tuồng(kịch ) vui này .”Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười lạnh. Nếu đã là khiêu chiến, hắn há có tránh khỏi đạo lý đó ?
Thất thủ mà bị bắt ngoài ý muốn nhưng
là nếu hắn đã khiêu khích tìm tới mình, như vậy hắn sẽ có cơ hội mà thật tốt ‘báo đáp’ lại Trầm Khoan. Bất quá hắn không vội trước tiên ở trong
địa lao chuyên tâm dưỡng thương, lẳng lặng chờ đợi cơ hội…
☆☆☆
Nước muối Trên người khô lại ngưng kết
thành hạt muối nhỏ, lại bị mồ hôi hòa tan đau đớn cứ thế thấm dần vào da thịt. Hàn Chấn Dạ sau khi vận lại nội lực đã có thể hơi vận thông kinh
mạch.
Từ khi Cừu kha rời đi cho đến bây giờ,
đại khái vừa trải qua thời gian hơn một ngày .Người bình thường đại khái vì không cho ăn uống mà tay chân như nhũn ra nhưng là hắn lại khác .Hắn từ khi mới ra đời đã sống ở trong sa mạc hoang vu, nhiều năm đi lại ở
trong đó hắn sớm đã có thói quen mấy ngày liền không ăn không uống. Điểm này dùng để hành hạ đối với hắn mà nói không đáng để nhắc tới.
Bỗng nhiên, cửa ngoài truyền tới tiếng vang rất nhỏ biểu hiện ra có người đang tận lực mà mở cửa đá ra.
Hàn Chấn Dạ tròng mắt đen nheo lại rồi
buông lỏng toàn thân bị treo ở trên khóa sắt nhìn qua như đã bất tỉnh.
Thật ra thì da thịt hắn rất căng thẳng tùy thời điểm mà chuẩn bị ứng phó nguy cơ chợt đến. Tóc đen tán loạn che đậy đi ánh mắt .
Chính là Trầm Khoan? Hay là Cừu kha thích cầm trường tiên (roi da)trong tay?
Quần áo màu trắng mềm mại di chuyển
trên mặt đất, người kia cước bộ nhẹ nhàng mà đi tới. Đầu tiên là ở ngoài vài thước mà nhìn,sau đó nhẹ nhàng mà ngưng thở lấy dũng khí, một hồi
lâu sau mới cẩn thận đi lên phía trước, đứng lại ở trước mặt hắn, chậm
chạp giơ cao hai tay.
Quanh năm trên chiến trường huấn luyện
ra trực giác, để cho Hàn Chấn Dạ đột nhiên phản ứng nhanh chóng ngẩng
đầu, trong ánh mắt sắc bén bắn ra có thể dọa cho bất luận kẻ nào phải sợ hãi.
Hắn cho là, có nhìn thấy đối phương cầm lấy đao kiếm chuẩn bị ám sát mình. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới lại
nhìn thấy một cô gái mãnh khảnh tuyệt sắc mỹ lệ hơn nữa lại còn đang cầm chén nước nhích tới gần môi của hắn .
Nàng bị hắn động tác đột nhiên ngẩng
đầu, bên trong đôi mắt đen bị sát khí đáng sợ làm cho sợ hãi , hô nhỏ
một tiếng mà lui về phía sau.
“Ngươi là ai?”Hắn mở miệng nói, thanh
âm khô khốc bởi vì thời gian dài chưa từng uống nước, vừa vừa mở miệng
môi liền bị rách ,máu tươi cứ thế chảy xuống.“Ta… Ta…”Nàng lui về phía sau vài bước, thân thể mãnh khảnh liền run rẩy không biết làm sao mà nhìn hắn. Màu da trắng nõn, khuôn mặt hết sức mỹ lệ còn có bộ dáng nhu nhược xinh đẹp
thanh tú động lòng người. Cặp mắt trong suốt kia đang nhìn hắn ,chỗ sâu
trong đáy mắt có nỗi bất an.
“Không nên để cho ta hỏi một lần
nữa.”Hắn nhìn nàng tròng mắt đen nheo lại, có chút hoài nghi nhìn nàng
,hay chẳng qua là do hắn bị trọng thương mà sinh ra ảo giác.
Nàng thật mỹ lệ, một bộ váy áo mộc mạc, quần áo toàn thân chỉ một màu trắng.Góc ống tay áo có thêm một đường
thêu hoa đẹp mắt, trang phục tầm thường của nha hoàn để dễ dàng làm việc cùng đi lại. Kia da thịt non mềm cùng làn môi đỏ mọng, quả thực giống
như muốn cho nam nhân xâm phạm .
“Ta là nha hoàn của Thiết gia… Ta…”Nàng cắn môi, không biết phải nói cái gì cũng không dám nhìn hắn. Nhìn thấy
trên môi hắn máu từ vết thương tràn ra, nàng mở trừng hai mắt lấy dũng
khí lấy ra khăn tay tiến lên nhẹ lau vết máu trên vết thương.
Hàn Chấn Dạ nheo mắt lại ,thấy cử chỉ
nàngcó ôn nhu lại có sự khiếp đảm. Đôi tay mềm mại dùng khăn lụa lau đi
vết máu, sau đó nhẹ nhàng đè lại để cho máu tươi không chảy ra nữa.
“Ngươi đến nơi đây làm cái gì?”Hắn hỏi ,giọng nói nghiêm khắc.
Cừu kha nghĩ hành hạ hắn, sớm đã hạ
lệnh không cho bất luận kẻ nào vào địa lao mà Thiết thành, thành chủ
trước mắt cũng chưa trở về thành. Bên trong thành người hầu đều tuân thủ cái mệnh lệnh này. Nhưng nha hoàn mỹ lệ này sau Cừu kha khi rời đi lại
dám đi vào.
Nha hoàn của Thiết thành? Chẳng lẽ Thiết Ưng rốt cục lại có lương tâm đưa đến một vị mỹ nhân như vậy tới chiếu cố mình?
“Ta nghe nói bọn họ đem ngươi trói ở
chỗ này, không cho người đưa thức ăn. Nhưng là, ta không cách nào trơ
mắt nhìn có người chết đói, chết khát.”Nàng nhỏ giọng nói, phát hiện
khăn tay ở dưới vết thương không chảy máu nữa. Nàng cầm lấy cái chén đem nước sạch mang đến bên môi của hắn. Trên người hắn có nhiều vết thương
như vậy máu cũng ngưng trông thật hết sức đáng sợ.
Dòng nước sạch được dưa vào trong
miệng, cổ họng khô ráo sắp bị đốt cháy thật dễ chịu, giống như là trời
hạn hắn gặp được cơn mưa. Hắn tham lam mà uống bởi vì hai tay vẫn bị
khóa sắt trói chặc, chỉ có thể để cho nàng giúp đỡ.
“Uống chậm, ngươi đừng vội, nơi này còn có rất nhiều nước.”Nàng xoay ngườ