
n.Nếu trời cao không ngừng cho hắn cơ hội,hắn tại sao không nhanh tay bắt lấy?
Đem điện
thoại di động của cô một lần nữa nhét vào trong túi,hắn ngó chừng phòng
rửa tay nghĩ dáng vẻ yếu ớt của cô trong lòng đột nhiên nổi lên một loại dự cảm xấu,cô không phải . . . . . Có con với người đàn ông kia chứ?
Nếu như vậy Lục Chu Việt sẽ càng không buông tay cô.
Trong lúc
hắn kinh hãi càng nghĩ càng cảm thấy đã thấy cô từ phòng rửa tay đi
ra,hắn đi đến đưa cô một chai nước khoáng chăm chú nhìn mặt cô hỏi.
“Tiểu Liễm,em làm sao. . . . . . Bỗng nhiên dạ dày không thoải mái?”
Cô giơ tay lên xoa xoa trán nhận lấy chai nước và hành lý trong tay hắn,
“Chắc tối hôm qua uống quá nhiều,hôm qua em cũng nôn rất nhiều. . . . . .”
Cô giải thích Trần Thanh Sở cảm thấy có khả năng,dù sao tửu lượng cô có
hạn tối qua lại uống nhiều như vậy,uống rượu nô cũng bình thường,truyền
thanh truyền đến tin tức chuyến bay cô đi,cô vẫy tay với hắn.
“Cám ơn anh,em lên máy bay trước!”
Hắn đứng im tại chỗ nhìn bóng lưng cô dần dần đi xa,hắn nhìn vé cô biết cô
muốn đi đến một thành phố nhỏ ở phía nam,hắn có loại vọng động muốn bỏ
xuống tất cả đuổi theo cô cùng nhau rời đi,nhưng hắn không thể,hắn phải
lập tức lên đường tham gia hội nghị rất quan trọng liên quan đến vất đề
trọng đại phát triển Trần thị trong lương lai,hắn cuối cùng buông lỏng
quả đấm, dưới sự thúc giục của thư ký đi lên chuyến bay của mình.
Hứa Lưu Liễm lên máy bay sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn,thấy không
có ai gọi đến cùng tin ngắn liền dập máy sau đó nhắm mắt tựa vào chỗ
ngồi nghỉ ngơi. Mấy ngày qua hắn từng bước ép sát làm cho cô sắp không
thở nổi,nên cô nhanh chóng muốn ra nước trốn khỏi hắn.
Chẳng qua
máy bay vừa hạ xuống,thời điểm cô kéo hành lý ra khỏi đại sảnh phi
trường nghênh đón cô là hai người vạm vỡ đeo kính râm,cô ngay lúc đó
phản ứng chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.
Cô dĩ nhiên
không biết trước đó Trần Thanh Sở nói với hắn những câu gì,cho nên cũng
không hiểu cô chỉ ra nước ngoài nghỉ ngơi hắn cũng phái người giám sát,
nhất là khi thấy một người trong đó đưa máy bay về cho cô,tâm trạng cô
liền không thể khống chế,lấy điện thoại di động ra gọi cho hắn.
“Lục Chu Việt,anh bị thần kinh gì đó?”
Cô đứng ngoải cửa phi trường,hoàn toàn không để ý ánh mắt khác thường của
mấy người xung quanh,khàn cả giọng hét với hắn. Hắn tại sao có thể như
vậy? Tại sao có thể như vậy? Coi như hắn bất mãn cô đưa hắn đơn ly
hôn,hắn cũng không thể ép cô trở về?
Hắn bá đạo giữ tất cả của cô trong tay,hắn rốt cuộc cho mình là ai! Rốt cuộc cho mình là thân phận
gì! Nhưng cô đã giận không kìm được,còn giọng hắn nghe thật bình tĩnh.
“Anh hạn cho em hôm nay phải trở về Ôn Thành,nếu không hậu quả tự gánh lấy!”
“Lục Chu Việt,anh tại sao phải như vậy?”
Cô bị lời nói bá đạo của hắn chọc giận cả người run rẩy,lớn tiếng chất vấn hắn.
“Tại sao à?”
Hắn hừ lạnh một tiếng,cô nghe được thanh âm vật gì bị ném đi,
“Chỉ bằng anh bây giờ còn là người đàn ông của em,chỉ bằng anh không thể dễ
dàng tha thứ bà xã của mình theo người đàn ông khác trộm tình bên ngoài
!”
Lục Chu Việt sáng sớm cúp điện thoại cô sau lập tức phái người tra xét mục đích của cô,hắn dĩ nhiên cũng đồng thời tra xét một chút
chuyến bay Trần Thanh Sở , mặc dù bọn họ không phải đi cùng một thành
phố nhưng Trần Thanh Sở trước đó nói chút ít lời cộng với lửa giận công
tâm,hắn kết luận bọn họ vì muốn trốn hắn, cố ý trước tách ra sau đó lại gặp lại.
Trộm tình,hai chữ này quá ác độc,thoáng cái khiến Hứa
Lưu Liễm giật mình,một lúc lâu cô mới tìm được giọng mình lẩm bẩm mở
miệng.
“Anh nói cái gì?”
Tuy nói cô từng nhớ mãi không
quên Trần Thanh Sở,ngay cả lúc ban đầu cô ở với hắn trong lòng cũng chỉ
có Trần Thanh Sở,mặc dù cô hiện tại ghét hắn bài xích hắn,nhưng cô cho
tới bây giờ chưa từng nghĩ tới xảy ra chuyện gì với người đàn ông
khác,nhưng hắn bây giờ lại ác độc nói cô và người đàn ông khác trộm
tình, chẳng lẽ hắn cho cô ra ngoài giải sầu chơi đùa sao?
“Lời
anh không nói lần thứ hai,nếu em không trở lại trong thời gian quy
định,đừng quên ở Ôn Thành còn cha em,còn cô bạn Hạ Vi Lương mà em thân
nhất!”
Hứa Lưu Liễm tim lần nữa giống như bị thứ gì nặng nề nện
vào rơi xuống đáy cốc,cô nắm điện thoại giọng nói vô cùng xem thường vô
cùng chán ghét.
“Lục Chu Việt,anh cũng quá rách việc đấy,dùng thủ đoạn hèn hạ này bức tôi. . . . . .”
Cô nói xong liền cúp điện thoại,đưa tay phủ miệng không để cho nước mắt
mình chảy xuống,một tay khác thì kéo hành lý của mình chạy nhanh ra.
Quả nhiên hèn hạ ác độc mới là mặt thật của hắn,nhưng cô không có ý định để hắn uy hiếp lần nữa.
Cô vừa chạy vừa nói thầm với Hứa Định
Biên và Hạ Vi Lương:Cha,Vi Lương,sau cô xoay người chạy đi,một người
trong đó xoay người lên xe đuổi theo cô,mà cô chỉ lo thương tâm chạy
trốn nên căn bản không chú ý tới phía trước có một chiếc xe chạy đến,đợi cô phát hiện đã gần đụng vào,may chiếc xe vội vàng đổi hướng lái,đầu xe trượt qua người cô rẽ vào hướng khác,cô thì ngã mạnh xuống đất.
Người lái xe hoảng sợ cả