
ân thể căng mọng mê người không chút nào giữ lại hiện ra ở trước mặt hắn,nhịn
hai ngày nỗi nhớ nhất thời như cỏ dại lan tràn.
Hắn giống như một con thú khát vọng đặt cô lên giường lớn mãnh liệt hôn,môi nóng bỏng từ nàng xương quai xanh một đường đi xuống,từng tấc một thiêu đốt da thịt
cô,cô động tình vươn ra mười ngón tay nắm chặt chăn giường cong người
nghênh hợp với hắn.
Hai người chưa bao giờ có triền miên kịch
liệt lưỡng tình tương duyệt như vậy,trước kia chỉ có hắn khát vọng cô
khát vọng muốn chết,nhưng cô lại chưa bao giờ chịu thật lòng phối hợp
với hắn, cho nên lần này cô làm theo ý hắn, không đầy một lát hai người
đã tiến vào trạng thái tình nồng. Lục Chu Việt đưa tay
dò nơi trơn dính ướt át của cô,cởi dây nịt ngang eo thẳng tiến vào
cô,nhưng cô giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy lồng ngực hắn ngăn cản động tác
của hắn,hắn bị đè nén hơi thở thô ráp gấp rút không hiểu nhìn cô,cô làm
như hạ quyết tâm,nhắm mắt lại ôm hắn xoay người,để cho cả người cô cỡi
lên eo hoàn mĩ của hắn.
Hai đoàn trắng nõn mềm yếu trên người
hoàn toàn rơi vào mắt hắn,theo động tác của cô mà phập phồng lên
xuống,làm bụng dưới hắn nổi lên một dòng nhiệt lưu từ thiếu chút nữa
phóng ra mình,hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn vươn bàn tay to
nắm chặt eo cô,mơ hồ mở miệng,
“Lưu Liễm,em . . . . . ?”
“Em không phải còn thiếu anh một lần sao?”
Cô cúi người xuống chôn trong cổ hắn dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lầm
bầm một câu,cô yếu ớt thổi khí vào tai hắn,Lục Chu Việt chỉ cảm thấy nơi nào đó trên thân thể bành trướng dâng lên nóng bỏng ham muốn,sắp phá
hủy lý trí hắn.
Hắn đỏ mắt giơ bàn tay to nắm mông cô,
“Vậy em còn không mau bắt đầu? Chẳng lẽ em muốn anh nhịn hỏng mất sao?”
Cô cong người tại chổ không động đậy,từ từ cọ xát hồi lâu,thẳng đến làm
cho Lục Chu Việt thiếu chút nữa kéo cô từ trên người xuống đặt tại dưới
thân thể hảo hảo sủng ái,cô lúc này mới cắn môi đứng dậy mặt đỏ bừng
nhìn hắn,dĩ nhiên chỉ một giây sau cô liền đưa tầm mắt sang nơi khác,giơ tay lên cầm nóng hổi dâng trào đưa về nơi ướt át của mình.
Bàn
tay nhỏ bé mềm mại không xương tựa hồ cầm không hết vật bành trướng to
lớn kia.Nó ở trong tay cô run rẩy vài cái mới tìm được ngọn nguồn mềm
mại , cô khẽ đứng dậy thử thăm dò rồi ngồi xuống thắt lưng,nơi kia vốt
siết chặt thoáng cái lối đi được mở ra,nhưng bởi vì cô đã sớm đầy đủ ướt át cho nên không đau đớn khó chịu ,ngược lại thoải mái thở dài một
tiếng,hắn thì trực tiếp phát ra tiếng gầm hài lòng .
Có đôi khi
có một số việc không cần phải đi học,chỉ cần thật lòng thích theo bản
năng cũng có thể làm. Tỷ như Hứa Lưu Liễm giờ phút này đem hai tay chống lên người hắn trên dưới có tiết tấu bắt đầu đung đưa thân thể mình,cô
chẳng qua dựa vào trực giác cảm giác làm vậy hắn sẽ thoải mái,cho nên cứ như vậy mà làm.
Lục Chu Việt thấy thoải mái trước nay chưa
có,nhưng lại cảm thấy độ mạnh yếu của cô không đủ,cho nên cô mỗi một lần ngồi xuống hắn cũng sẽ bắt lấy hông cô kéo cô đến gần mình hơn,đồng
thời nữa hung hăng đâm vào cô,thẳng đến chỗ sâu nhất đổi lấy một tiếng
kinh hô của cô.
Tuy nói tư thế thành cô ở phía trên,nhưng quyền
chủ động vẫn hoàn toàn nắm trong tay hắn ,bởi vì thể lực cô không đủ cho nên chuyển động mấy cái đã mệt đến thở hồng hộc,cả người vô lực nằm
trên người hắn để mình hắn đòi lấy,lực đạo của hắn thỉnh thoảng hung
mãnh thỉnh thoảng dịu dàng,cọn sát điểm mẫn cảm nhất,không đầy một lát
cô đã chống đỡ không được phóng ra mình.
Nhưng hắn càng đánh càng hăng,thấy chưa đủ lướt qua xoay người đè lên cô,tách ra hai chân cô để
cho nơi hai người chặc chẽ kết hợp hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn,sau đó nắm eo cô mãnh liệt va chạm.
Đến thời điểm cưới cùng hắn đem
dịch nóng tưới vào trong cơ thể,cô mơ mơ màng màng tính đây không phải
kỳ an toàn,tính toán sau cảm thấy không có vấn mới yên tâm nhắm mắt lại
ngủ say sưa .
Một đêm đó còn có ngày hôm sau,hai người chỉ ở
trong phòng khách sạn tiêu hao thời gian gọi người phục vụ,cô lười đến
ngay cả giường cũng không rời, không có nguyên nhân khác đều do hắn làm
cô mệt mỏi,hắn cũng khó được vụng trộm như vậy,ôm cô liều chết triền
miên trên giường lớn,mỗi một lần đều làm đến cô hô tên hắn cầu xin tha
thứ hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Lúc Liên Tố gọi điện thoại tới,cô
còn đang ngủ mê man. Lục Chu Việt thay cô nhận điện thoại,trong điện
thoại giọng Liên Tố có chút lo lắng,hỏi cô hiện tại ở nơi đâu tại sao
không trở về nhà.Dù sao cô nửa đêm mất tích,cả ngày lại không về nhà,bà ó thể không lo lắng sao?
Lục Chu Việt nắm điện thoại của cô,quay
đầu lại nhìn thoáng qua cô còn đang ngủ say,nhẹ nhàng đứng dậy đi tới
sân thượng nhỏ giọng nói với Liên Tố,
“Bác gái,cháu quên nói với bác một tiếng,Lưu Liễm hiện tại đang ở chung với con,bác không cần lo lắng!”
Tối hôm qua còn có hôm nay hai người thật sự quá điên cuồng,quên gọi cho
người nhà báo bình an,dù sao hiện tại lại sắp đến tết,để cho người nhà
nóng ruột nóng gan cũng không tốt lắm.Liên Tố nghe lời của hắn sau mới
yên tâm,chỉ dặn dò hắn mấy câu rồi cúp điện thoại.
Hắn g