
g phải là tự nhận là bạn gái Từ Tri Lễ, vị hôn thê sao?
Vậy tôi hỏi một chút cô vì cái gì từ buổi sáng hôm đó anh ta luôn tự
mình nói tới đón tôi, mọi cuộc tụ hội hắn liên tục đi cùng tôi, thậm chí cả buổi tối cũng không trở về chỗ của cô… vì sao nào… 2 người chiến
tranh lạnh đến bây giờ hắn một cú điện thoại không có gọi cho cô… Vì cái gì, hắn tối ngày hôm qua ở chỗ này của tôi suốt cả đêm…”
Chân Nam Nhân không có lại nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Không cần thiết nghe đúng không? Lời nói cũng đã rõ ràng như vậy
nàng nếu như là thật đúng nghe không hiểu, liền thật sự là đứa ngốc thì ra là chỉ là nói dối, những thứ lãng mạn kia thì ra là đều là nàng tự
mình đa tình.
Chân Nam Nhân bấm cái dãy số quen thuộc kia, nàng cũng chỉ biết muốn
nghe Từ Tri Lễ xác nhận dù cho là lần cuối cùng, nàng bị thương nghiêm
trọng hơn đâu sao.
“Alo, anh đang ở đâu? ” Chân Nam Nhân bấm số gọi Từ Tri Lễ.
“Anh ở công ty.” Từ Tri Lễ đối với Chân Nam Nhân chủ động gọi điện
thoại tới rất vui vẻ, còn tưởng rằng Chân Nam Nhân quyết định hoà giải.
“Tôi chỉ hỏi anh mấy câu, anh nhất định phải trả lời cho đúng.”
“Ừ.”
” Từ sao hôm chị của tôi về anh một buổi sáng tinh mơ đi nơi nào, vài ngày sau đó anh một đêm không có tin tức là đi nơi nào, cuối cùng tối
hôm qua anh ngủ ở chỗ nào.”
“…” Từ Tri Lễ bị câu hỏi ngoài dự liệu khiến cho có chút không biết
làm sao bây giờ, hắn rất muốn biết là ai đem chuyện này nói cho Chân Nam Nhân.
“Anh nói không nên lời phải không? Để tôi giúp anh, ngày hôm chị của
tôi trở về ngày đó anh một buổi sáng tinh mơ đi sân bay đón Tô Uyển về
nước, vài ngày sau anh chiếu cố Tô Uyển đến hừng đông, về phần tối hôm
qua anh như cũ là tại chỗ Tô Uyển ngủ, có cái gì không đúng anh có thể
nói.”
Đầu bên kia điện thoại Từ Tri Lễ giống như chết yên lặng, Chân Nam
Nhân khóe miệng kéo ra một nụ cười đây là tốt nhất câu trả lời rồi không phải sao? Sau đó cúp điện thoại.
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
Ài… ta chấp tay… anh chỉ là 1 hòn ngọc lưu ly mà thôi, 1 nửa của tôi
không phải là anh…. Đáng tiếc Từ Tri Lễ không phải là anh ..
Còn chưa chờ đến Từ Tri Lễ có bất kỳ động tác nào thì Chân Nam Nhân
cũng đã thoát đi khỏi thành phố này, nơi này nàng đã từng có được lý
tưởng phấn đấu chờ Từ Tri Lễ đuổi tới chỗ Chân Nam Nhân đã là nhà trống, khi hắn muốn đi tìm Chân Ôn Nhu hỏi thăm tin tức lại ngoài ý muốn bị
chị ta cầm cây chổi chạy ra mà ngay cả Trình Hạo Vũ cũng là đối với mình nói năng thận trọng… xem ra chính mình thật đúng là kẻ địch của công
chúng.
Hai năm… nói dài kỳ thật cũng không dài… bất quá chính tờ lịch lo mà
thôi… nếu nói ngắn có đôi khi làm cho người ta đau khổ khó chịu được….
trong nháy mắt Chân Nam Nhân đã rời đi thành phố đã hai năm, rời đi Từ
Tri Lễ cũng hai năm, Từ Tri Lễ giống như trước, ăn cơm, đi làm, ngủ,
vẫn như cũ ở tại trong phòng kia, bất quá cùng lúc trước kia bất đồng là hiện tại chỉ còn có hắn, mà căn phòng tựa hồ cũng không có thay đổi gì
quá lớn, hắn vẫn như cũ độc thân, không phải là tìm không được mà người
hắn phù hợp đã rời đi, đối với Tô Uyển hắn đã không có bất kỳ tình yêu
nào… dù sao cũng là mối tình đầu, lúc trước đủ loại không thôi ngược lại làm hại hắn mất đi tình yêu này khiến 1 kẻ luôn luôn khôn khéo như hắn
thành ra không được?
Bất quá, muốn nói không có thay đổi là không thể nào, Chân Ôn Nhu
muốn cùng Trình Hạo Vũ kết hôn, cái bụi hoa du đãng nhiều năm làm nữ
vương bệ hạ rốt cục muốn tìm cây treo cổ này có lẽ chính là biến hoá
lớn nhất trong hai năm đi, hôn lễ liền định là một tháng sau, lâu như
vậy đã qua Chân Nam Nhân sẽ vẫn như cũ không trở lại đi, tại hôn lễ của
chị gái chắc khẳng định có thể lần nữa nhìn thấy nàng đi, Từ Tri Lễ an
ủi chính mình.
“Nancyphần văn kiện này phiền toái cô đọc một chút, đợi lát nữa họp dung tới .”
“Ừ, ok, mình lập tức liền xem.” Tại trong hoàn cảnh mới Chân Nam Nhân cảm giác giống như là biến thành một người khác, trên công tác hay là
đối đãi xử sự với mọi người đều gần như hoàn mỹ, tựa hồ chuyện tổn
thương đã hoàn toàn quá khứ, nàng bây giờ đã thoát biến thành 1 nữ nhân
khôn khéo thực thụ.
Không muốn như trong tiểu thuyết nói, nam chính và nữ chính tại bất
kì nơi nào trên thế giới cũng sẽ gặp nhau, nàng cùng Từ Tri Lễ cách xa
lắc… đừng nói là thấy mà mà ngay cả tin tức của hắn cũng không thấy, xem ra Trung Quốc lớn như vậy, em và anh chẳng qua là trong một viên cát
trong đó mà thôi.
Đúng lúc này điện thoại nội bộ của Chân Nam Nhân đột nhiên vang lên.
“A lô?”
“Sao rồi… công tác đã quen chưa?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng tiếng Trung còn chưa thuần bất quá thanh âm lại mang theo hơi thở nam
tính đặc biệt có chút động lòng người.
“Lão bản, một câu nói ngài hỏi tôi đã hai năm.. không thấy mệt
sao…Tôi rất – tốt ” Chân Nam Nhân không có chút nào bị giọng nói kia mê
hoặc khuynh đảo. (L : đoán xem là ai… đây mới là kẻ xứng đáng gọi là nam