
ì
hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh đi đến tặng hoa cho bà, kết quả là khi đến
nơi lại thấy ông già La gia đứng ở trước một ngôi mộ.
Khi anh còn đang kinh ngạc ông già kia cư nhiên cũng
sẽ lộ ra biểu tình đau thương, chỉ thấy ông già kia đột nhiên kêu một tiếng té
xỉu trên mặt đất. Anh khẩn trương lập tức chạy tới ôm lấy người đi ra khỏi khu
mộ, quản gia kiêm lái xe của lão nhân gia cũng nhanh chóng chạy tới, khẩn cấp
đưa người đến bệnh viện.
Lúc này, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, lo âu
của mọi người đều nảy lên phía trước.
“Không có việc gì, bệnh nhân đã khôi phục ý thức, sẽ
được đưa đến phòng bệnh vip.”
Trong chốc lát, y tá từ trong phòng cấp cứu đẩy dời đi
giường bệnh của La Dung Tam, bọn họ đã đăng ký một phòng bệnh di động đặc biệt
hạng nhất.
Ở trong phòng bệnh hạng nhất, trên mặt mỗi người đều
tràn ngập lo lắng.
“Ông nội, ông có khỏe không?”
La Duẫn Hàm đứng ở bên cạnh giường bệnh, hốc mắt ẩm
ướt hồng lên, cô biết ông nội nhất định là đi thăm cha cô, tuy rằng ông nội
không nói nhưng cô biết ông so với bất luận kẻ nào đếu nhớ thương con mình.
Một bên Cảnh thúc tắc khóc. “Lão gia, tôi thiếu chút
nữa bị ngài cấp hù chết, may mắn là ngài không có việc gì.”
La Dung Tam nhìn bọn họ liếc mắt một cái. “Ta còn chưa
có chết, không cần lo lắng.”
“Ông nội……”
“Xú lão đầu, ông vượt qua rất tốt nha, cũng không ngẫm
lại mọi người lo lắng cho ông nhiều như thế nào, tính tình cư nhiên còn cứng
rắn như vậy!”
Tương Lập Hàn thật sự không chịu nổi ông già này, thái
độ của ông ta không thể chuyển sang nhẹ nhàng hơn một chút sao?
“Lão gia, lần này ít nhiều gì cũng do Tương tiên sinh
cứu ngài, là do cậu ta ôm ngài từ trong vườn ra, chúng ta mới biết được ngài té
xỉu.”
Lão gia mỗi lần đi khu mộ đều dặn bọn họ phải chờ ở
bên ngoài, bởi vì ông không muốn bị quấy nhiễu, lần này may mắn Tương tiên sinh
phát hiện lão gia té xỉu nếu không hậu quả thật sự không nghĩ nổi.
La Dung Tam đưa mắt nhìn Tương Lập Hàn, hồi lâu không
nói gì.
“Quên đi, ông già, tôi cũng không mong ông sẽ nói lời
cảm ơn, bất quá biết rõ thân thể chính mình không tốt, lần sau vẫn là nhờ quản
gia đi theo đi dù sao không phải mỗi lần đều có thể may mắn được cứu.” Tương
Lập Hàn nhịn không được nói.
“Cậu……” Mím môi, La Dung Tam không trả lời.
“Không cần cảm thấy tôi nói nhiều, nói thật, nếu muốn
sống lâu vài năm nên ngoan ngoãn nghe lời người ta nói đi.” Thật sự là môt ông
già không đáng yêu.
“Ô ô ô……”
Đột nhiên, một trận nghẹn ngào tiếng khóc truyền đến
khiến cho mọi người hoang mang quay đầu, không nghĩ tới đúng là Trang Nhã Lan.
Bà lấy khăn tay lau miệng khóc, đứng ở bên người bà là Tề Phú Dân an ủi vỗ bà.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tề Diệc Vĩ khó hiểu, làm sao mẹ
có thể đột nhiên khóc như vậy?
“Dì Nhã Lan, dì làm sao vậy? Lại khóc thành như vậy,
ông già trên giường vẫn chưa có chết a!”
“Mẹ mẹ…… Ô ô……” Trang Nhã Lan vừa mới mở miệng liền
khóc không thành tiếng.
Văn Thiến có phải hay không hy vọng bà đem sự tình
chân tướng nói ra cho nên mới ở trên trời an bài cho Lập Hàn đến mộ viên cứu
lão gia thân gia?
Tựa hồ có thể cảm nhận được bạn tốt có ý tứ như vậy,
cho nên, Trang Nhã Lan quyết định đem một việc đã được giấu bí mật suốt ba mươi
năm nói ra.
Đó là một đoạn chuyện cũ chua xót bi thương.
“Lập Hàn, cháu không phải vẫn luôn muốn biết cha mình
là ai sao? Dì nói cho cháu nghe, cha cháu tên là La Chính Hiền, ông ta chính là
cha của Duẫn Hàm.”
Khi Trang Nhã Lan đem việc bí mật đã được giấu suốt ba
mươi năm nói ra, trong phòng bệnh hạng nhất tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả
người.
“Dì Nhã Lan, dì đừng nói giỡn nữa, cháu mà là cháu
trai của ông già này ư?” Giọng điệu Tương Lập Hàn run run nói.
“Đúng vậy, cháu thật sự là cháu trai của lão thân gia,
là anh hai của Duẫn Hàm.”
Trang Nhã Lan một bên lau nước mắt một bên nói: “Năm
đó mẹ cháu và cha Duẫn Hàm mến nhau nhưng lại bị ông thân gia phản đối, bọn họ
bị bắt phảo chia tay, sau khi chia tay mẹ cháu mới phát hiện bản thân mang
thai, bà ấy liền quyết định sinh ra cháu.”
Nhớ tới năm đó bạn tốt kiên trì sinh ra đứa nhỏ, Trang
Nhã Lan khóc càng lớn, ngẫm lại một người phụ nữ muốn một mình sinh ra đứa nhỏ
phải cần bao nhiêu dũng khí, vất vả ngày sau có thể nghĩ đến.
La Duẫn Hàm kinh ngạc nhìn Tương Lập Hàn, anh ấy chính
là con do mối tình đầu của cha cô sinh ra sao?! Trách không được cô lại đối với
anh có cảm giác thân thiết nói không lời, nguyên lai đó là bởi vì bọn họ là anh
em có quan hệ huyết thống!
Cô không khỏi rơi xuống nước mắt khổ sở, nếu cha cô
biết được bạn gái mình luôn tư tư niệm niệm âu yếm thay ông sinh một đứa con
trai, nhất định sẽ thật cao hứng, đáng tiếc, ông đã qua đời rồi.
Tề Diệc Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình đang khóc, sự tình
chân tướng thật sự làm cho người ta thực kinh ngạc, cha của Lập Hàn là ai cho
tới nay đều là một bí mật.
Cảm xúc La Dung Tam kích động ánh mắt ẩm ướt đỏ lên,
một bên Cảnh thúc đã già cũng rơi nước mắt. Lúc trước ông còn cảm thấy Tương
Lập Hàn và lão gia thực giống nhau, nguyên lai