Polaroid
Lãnh Thiếu Truy Thê

Lãnh Thiếu Truy Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323784

Bình chọn: 7.5.00/10/378 lượt.

hâm Vũ Văn, cả hội trường đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng củi cháy bùm bùm.

Nhâm Vũ Văn bị đánh nên hơi ngốc, bụm mặt đứng ở nơi đó lại không có phản ứng gì. Cũng là phụ tá của anh vội vàng chạy tới ngăn cản Tương

Sinh hơi nổi giận giải thích:

“Thiếu gia nhà tôi uống quá nhiều, uống quá nhiều! Cậu ấy vốn không

thể uống rượu, nhất thời tôi không có ngăn lại! Thật không có ý gì, thật không có ý gì! An tiểu thư có gì không hài lòng, tôi đây trút giận là

được!”

Đưa tay không đánh khuôn mặt đang tươi cười, An Ninh kéo Tương Sinh, không so đo nữa. Ai cũng biết loại rượu gạo này vốn không khác nhau

rượu trái cây lắm, làm sao có thể uống rượu say!

Vốn là lửa trại đang vui lại xảy ra tiết mục xen vào như vậy, liền

vội vàng kết thúc. Trong lòng mọi người hiểu, lần này có lẽ Nhâm Vũ Văn

xui xẻo. Ai cũng biết An Ninh là người của Nhan thiếu Chúc gia, anh ấy

thật là to gan lớn mật.

Trở lại nhà trọ, An Ninh tắm rửa xong trong lòng bất ổn mà suy nghĩ

lung tung. Ngay cả Tiểu Lý, Tương Sinh cô cũng không dám hỏi đến tột

cùng có gọi điện thoại cho Chúc Nhan hay không. Thật vất vả ngủ thiếp

đi, thậm chí liên tục gặp ác mộng, lúc nửa đêm cô từ trong mộng bừng

tỉnh, lại thấy một người ngồi bên giường, trong bóng tối không thấy rõ

gương mặt, mang thế bề trên nhìn, hình như là Chúc Nhan.

Thấy An Ninh đột nhiên bừng tỉnh, Chúc Nhan đưa tay mở đèn đầu giường lên.

“Chúc Nhan……” Sau khi An Ninh thấy người rõ ràng, cũng không biết

đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nước mắt hiếm có liền chảy xuống.

Trong lòng chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần: Xong, anh ta đã

biết rồi……

Tương Sinh gọi điện thoại cho Chúc Nhan, nói rất mập mờ. Chúc Nhan

đương nhiên truy hỏi sự việc kỹ càng, hiểu rõ ràng chân tướng sự việc

mới kịp bắt một chuyến may bay bay tới.

Chờ Chúc Nhan tới sân bay thì, Tương Sinh đã muốn xe xong chờ ở nơi

đó rồi, mọi chuyện, đều tiến hành lúc An Ninh gặp ác mộng. Tiểu Lý vẫn

không ngủ, chờ Chúc Nhan tới gõ cửa. Thật ra thì, Chúc Nhan vốn không có gõ cửa, tai Tiểu Lý nghe được tiếng bước chân trong hành lang sau đó

nhanh chóng đứng lên mở cửa, sau đó cùng đến phòng của Tương Sinh.

Chúc Nhan ngồi ở bên cạnh An Ninh không lâu lắm, thì An Ninh tỉnh, trong lúc ngủ cô cũng không yên ổn, luôn nhíu mày.

“Thật không nên cho em đi ra ngoài.” Chúc Nhan ôm An Ninh nét mặt có chút hoảng hốt cùng tuyệt vọng vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

“Anh ta hôn nơi nào của em? Nơi này hay là nơi này?” Môi Chúc Nhan từ trên đi xuống dần dần đến gần môi An Ninh.

“Chúc Nhan……” An Ninh tuyệt vọng mà nắm chặc quần áo của Chúc Nhan, giống như là bắt cây cứu sinh nổi trên mặt vậy.

“Ừ, anh đây.” Chúc Nhan hung hăng hôn lên môi An Ninh, mặc cho cô ở

dưới người anh thở dốc rên rỉ, trăn trở phục vụ cả đêm, An Ninh bị Chúc

Nhan lăn qua lộn lại mà khổ sở, cô cũng không biết mình đến lúc nào thì

ngủ đi. Chờ An Ninh tỉnh lại, bọn họ đã ở trên máy bay trở về thành phố A rồi.

Trên đường trầm mặc về đến nhà, Chúc Nhan một câu nói đánh An Ninh xuống tới mười tám tầng địa ngục:

“Sau này em hãy đi theo bên cạnh anh, chỗ nào cũng không được đi.”

An Ninh dùng loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn khuôn mặt Chúc Nhan không hề thay đổi, nhưng anh thờ ơ.

“Em xác định không muốn sống ở bên cạnh anh?” Chúc Nhan cúi đầu, nhìn An Ninh.

“Không có……” An Ninh cười còn khó hơn nhìn so với khóc.

Cả người An Ninh đều mỏi mệt nằm ở trên giường, không biết mình nên

căm hận Nhâm Vũ Văn không có việc gì đi gây chuyện hay là nên căm hận

Chúc Nhan cậy mạnh chuyên chế, hay là nên căm hận đã biết sao lại bất

lực, chỉ có thể mặc cho người khác thao túng vận mệnh.

Có lẽ Vương Anh nói rất đúng, đây là số mệnh.

Chúc Nhan rất ít đi công ty, hầu hết mọi chuyện anh đều xử lý ở

trong phòng làm việc ở Phương Thức. Lúc Chúc Nhan xử lý công việc thì,

An Ninh tự mình tìm thú vui, dĩ nhiên nếu ở trong phạm vi Phương Thức.

Nhưng mà, đa số thời gian cô đều ở trong quán rượu đại sảnh lầu một ngẩn người, nhìn đủ loại dáng người lui tới trước mặt cô, suy đoán cuộc sống của họ.

Bởi vì An Ninh ở bên cạnh nên không có chuyện gì thì Chúc Nhan cũng

không trở về nhà, mà phần lớn thời gian mang theo An Ninh đến Phương

Thức tiêu khiển. Phương Thức không chỉ có phòng nghĩ ở bên trong, ở phía sau còn có một sân gôn ngoài trời và hồ bơi, có thể nói hết thảy thiết

bị giải trí cái gì cần có đều có. Chúc Nhan thích đánh quần vợt, An Ninh biết một chút, đánh cũng không tốt, hơn nữa thể lực cũng theo không

kịp. Cho nên đa số thời gian đều là cô ngồi ở sân ngoài nhìn Chúc Nhan

và người cùng đánh đánh đến vui vẻ thỏa thích.

Chúc Nhan chỉ có ở lúc vận động, mới có thể giống như một thanh niên gần 21 tuổi, mà không phải một vương tử cao cao tại thượng.

Tâm tình Chúc Nhan tốt thì sẽ ra ngoài đánh bóng chuyền bãi biển với An Ninh, bên cạnh sân banh chính là hồ bơi ngoài trời, lúc thời tiết

lạnh thì nước bên trong nóng, cũng có thể khiến cho người chơi cho thỏa

thích. An Ninh lúc bắt đầu thì cũng không biết bơi lội, mỗi ngày đều nằm ở trên phao cứu hộ thật to đi theo bên cạnh