
nặng, hơn nữa cả đêm không ngủ, nên mới vừa an giấc”- Thiếu Cửu tựa hồ có chút không thích cùng Hữu Hi nói chuyện, trong lời
nói có chút không kiên nhẫn, chắc là vì danh tiếng không tốt bên ngoài
của Hữu Hi.
“Oh, vậy hôm nào đó ta sẽ trở lại thăm hắn”- Hữu Hi đang địnhr ời đi, lại nghe thanh âm Hoàng Bắc Thiên truyền đến. Lãnh khốc, bá đạo, đơn giản nói: “Vào đi”.
Thiếu Cửu cau mày, tránh đường, tựa như hài tử đang tức giận nói: “Vào đi”.
Hữu Hi gật đầu mỉm cười, đi vào. Hữu Hi mới đi vào bên trong, muốn xuyên qua bình phong, lại nghe Hoàng Bắc Thiên nói: “Được rồi, cứ đứng ở đó đi”.
“Oh!”- Hữu Hi dừng cước
bộ, cùng Hoàng Bắc Thiên cách nhau tấm bình phong, nhìn không thấy người của hắn, nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh.
“Quần áo chưa chỉnh tề không nên gặp khách”- Từ không giải thích, Hoàng Bắc Thiên lại đứng lên giải thích cho Hữu Hi.
“Ta đến cảm ơn ngươi đã cứu ta”- Mặc dù là nàng muốn chết, nhưng, vì nàng một kẻ không quen không biết
lại mạo hiểm cả tính mạng lao vào cưới ngươi, trong lòng không cảm kích
cũng khó.
“Là việc nên làm”- Hoàng Bắc Thiên không chút tự hào, lãnh đạm đáp
Hữu Hi chớp chớp mắt: “Thương thế của ngươi còn đau không?”.
“Uh”- Hoàng Bắc Thiên
lạnh lùng trả lời một chữ, Thiếu Cửu đứng dựa vào khuôn cửa ở nội tẩm
cau mày nói, chủ tử từ lúc nào lại sợ đau.
Còn đau sao, Hữu Hi cau mày, có điểm lo lắng, nhưng vẫn không thể trực tiếp nhìn thấy vết thương của Hoàng Bắc Thiên. “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngủ đi thì sẽ không đau nữa”.
Trước kia mỗi lần kế phụ đả thương, nàng ngủ đi, ngủ thiếp đi sẽ không đau đớn nữa.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Rất đau, cho nên không ngủ được”.
Thiếu Cửu không thể tin được chủ tử lại
nói như thế, thật sự đau đớn, chủ tử không chịu nổi, lại còn nói đau đớn đến không ngủ được, quá khoa trương rồi đấy.
“Thật sự rất đau sao?”- Hữu Hi có chút lo lắng nói, nhưng không cách nào giúp đỡ, liền nghĩ ngợi: “Ở đâu…. ta sẽ thổi cho ngươi nghe một khúc nhạc được không?”
Hữu Hi không biết làm cách nào giảm bớt
nổi thống khổ của Hoàng Bắc Thiên, đột nhiên nhớ tới, Hoàng Bắc Thiên
thích nghe khúc nhạc lần trước, liền bật thốt nói.
“Được!”- Hoàng Bắc Thiên trả lời ngắn gọn
Hữu Hi gãi gãi đầu, đầu óc linh động, bờ môi hồng nhỏ nhắn cong lên, sau đó vô thức thổi lên một khúc nhạc
Nữ hài tử hổi một khúc nhạc bằng miệng
(giống huýt sáo a)., Thiếu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy, Hoàng Bắc Thiên
cũng chỉ mới nhìn thấy lần đầu, cảm giác sâu sắc Hữu Hi không giống
người thường.
Một khúc nhạc êm tai, hơn nữa rất đặc biệt.
Di Hiên Lâu, tràn ngập giai điệu động lòng người.
…
Nghĩa Hằng Lâu- Vương phủ tạm thời.
Đại phu chăm sóc vết thương trên lưng
Lăng Khiếu Dương. Hắn ngồi thẳng trên ghế, trên người qung lỏa, lộ ra cơ thể cường tráng, đại phu dùng dược tốt nhất, cùng miếng vải trắng sạch
sẽ băng bó lại, quản gia từ bên ngoài đi tới.
“Người đâu!”- Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lãnh khốc hỏi.
“Người…đi ….đi…”.
“Như thế nào, sao lại ngập ngừng, nói nhanh”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn rống giận một tiếng, xem ra thương thế không đáng lo ngại, sức khỏe vẫn mười phần sung mãng.
Quản gia bị hù dọa quỳ gối trên mặt đất, kiên trì đến cùng, run rẩy nói: ‘Người đi tới Di Hiên Lâu”
“Đáng chết!”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi đứng lên, đại chưởng hung hung đập mạnh
xuống bàn bát tiên xa hoa. Rầm một tiếng, cái bàn phát ra tiếng rồi vỡ.
“Cho người đi tìm đem đến đây!”
“Vâng ạ”.
Khúc nhạc cũng đã thổi xong, miệng Hữu Hi có chút mỏi, tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn, nhưng cũng không nghe
thấy âm thanh của Hoàng Bắc Thiên, chẳng lẽ đã ngủ thiếp đi? Hữu Hi quay đầu liếc nhìn Thiếu Cửu có ý định rời đi.
“Tại sao lại nói tên giả”- Hoàng Bắc Thiên đột nhiên nhớ tới liền hỏi, ngăn cản Hữu Hi cước bộ.
“Ưh?”
Hoàng Bắc Thiên khẩu khí lạnh lùng nhưng lại mang theo sự tức giận, việc Hữu Hi nói tên khiến hắn rất bực mình. “Lãnh Dạ Hủy mới là tên của ngươi”.
“Việc này nói ra thì phức tạp, ta quả thật tên là Hữu Hi, chỉ là bọn họ vẫn cho rằng ta là Lãnh Dạ Hủy,
giải thích cũng không ai tin”.
“Ngươi nói, ta tin”- Hoàng Bắc Thiên khẩu khí bá đạo, rất hi vọng biết rõ ràng mọi việc, coi như trong đó có hiểu lầm
“Ngươi thật sự tin sao?”- Tất cả mọi người đều không tin nàng không phải Lãnh Dạ Hủy, hắn sẽ tin sao?.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Nếu ta không hỏi ngươi có nói không?”.
“Oh, kỳ thật ta….”.
“Hủy phu nhân!”.
Ngay lúc Hữu Hi tính nói chuyện, ngoài
cửa truyền đến âm thanh của quản gia cắt đứt lời nàng, trái tim Hữu Hi
bắt đầu nhảy loạn, lòng bàn tay liên tục xuất mồ hôi, quản gia vốn là
người thân cận bên cạnh Lăng Khiếu Dương, hắn tới nơi này, không biết
muốn nhắn nhủ chỉ ý gì của Lăng Khiếu Dương.
Hoàng Bắc Thiên cách Hữu Hi một cái bình
phong nhưng cũng có thể cảm giác được Hữu Hi đang rất sợ hãi, hôm nay
hắn có thể bảo vệ nàng khỏi sợ hãi, nhưng là ngày mai, ngày mốt thì
sao?.
Bảo vệ được nhất thời, bảo vệ không được
một đời, hắn nên làm thế nào chi thỏa đáng, không thể vì sự bồng bột
nhất thời, mà làm cho trò chơi này càng lúc càn